Với sự xuất hiện của WS, đội ngũ ban đầu gồm bảy cô gái trở nên lớn mạnh.
Đào Kính Hàn vẫn ngồi ở vị trí C.
Ở ranh giới này, Wonders bên trái nói tiếng Trung, W.S bên phải nói tiếng Hàn.
Sau khi mọi người tập trung đông đủ, Đào Kính Hàn kỳ quái liếc nhìn Hạ Thanh Tây và Trác Tri Vi, hai người kia thường ngày đều hận không thể dính vào nhau, tại sao hôm nay lại...!ngồi xa như vậy.
Dù vẫn ngồi cùng nhưng khoảng cách giữa hai người rõ ràng đủ để có thể cho người khác ngồi vào.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Đào mụ mụ không khỏi lo lắng mối quan hệ của hai đứa con.
Nhưng nếu nhìn kỹ, Hạ Thanh Tây thỉnh thoảng dùng ánh mắt u oán lén lút nhìn Trác Tri Vi, nhìn có chút ủy khuất, nhưng rõ ràng là đang làm nũng.
Mặc dù mặt Trác Tri Vi vẫn không có cảm xúc nhìn phía trước, không nhìn Hạ Thanh Tây, nhưng ánh mắt của cô vừa tình ý vừa ôn hòa, khóe miệng khẽ giương lên.
Đào Kính Hàn: "..."
Thu hồi tầm mắt.
Số tiền còn lại chỉ đủ cho mười ba người một ngày, buổi tối W.S không có chỗ ở, mười ba người ngồi trên sô pha lần lượt phát biểu ý kiến.
Hai tai tràn ra hai thứ ngôn ngữ hoàn toàn khác nhau, Đào Kính Hàn ảo não có chút nôn nóng, lông mày cau lại, thăm dò hỏi: “Không thì chúng ta ra đường biểu diễn như ngày đó đi?”
Hạ Thanh Tây giống như người ngốc nhìn nàng một lúc.
Đào Kính Hàn cảm nhận được tầm mắt của nàng, bị dọa sợ hết hồn, lùi về phía sau phòng bị, “Nhìn tớ làm gì.”
Nhìn tư thế kia, còn giống như muốn ôm ngực.
Nhưng khi nhớ ra Biên Tuế Đồng đang ngồi sau lưng mình, nàng như không có gì xảy ra mà xoay người về, nhưng đột nhiên có một bàn tay ở bên eo kéo nàng vào trong ngực.
Trái tim kịch liệt run lên, nàng kinh ngạc chớp chớp mắt.
Nàng sững người, nhưng không từ chối, ngoan ngoãn ngã vào trong vòng tay của Biên Tuế Đồng, để người kia ôm nàng từ phía sau.
Hòa hoãn hơn mười giây, rốt cuộc khôi phục bình tĩnh, hô hấp cũng dần dần bình phục lại.
Hạ Thanh Tây nhướng mày, luôn cảm thấy hai người kia hình như không đúng lắm? Kính Đồng là thật?
Không khỏi trêu chọc nhìn Đào Kính Hàn, nụ cười đầy ẩn ý.
Giống như sau khi hiểu được mình muốn gì, cả tâm trạng của nàng đều trở nên rõ ràng.
Đào Kính Hàn bị nụ cười của nàng dọa sợ, không nhịn được hỏi: “Đến cùng là cậu nhìn cái gì!”
Hạ Thanh Tây không trêu chọc nàng nữa: “Tớ tự hỏi hành vi của cậu ngày hôm đó có thực sự không được phép ở London không?”
Hạ Thanh Tây cười trầm thấp, "Chính là...!cậu có biết cái gọi nắm chứng trên cương là gì không."
Đào Kính Hàn suy nghĩ một chút, sau đó chợt hiểu ra, nhưng lại càng thêm phiền muộn, xin giấy chứng nhận biểu diễn nghệ thuật đường phố không đơn giản, phải được chính phủ xét duyệt.
Nhưng bọn chỉ cần ở lại hai ngày cuối cùng, hoàn toàn không kịp, mà cũng không cần thiết.
Nàng không khỏi khổ não hỏi: "Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Còn có mấy ngày này W.S sống ở đâu?"
Nàng lấy hết số tiền mà tổ chương trình cấp cho họ từ trong túi, mở to mắt nhìn vô cùng đáng thương: "Chỉ còn chừng này thôi, phỏng chừng đủ thuê phòng hai ngày."
Hạ Thanh Tây mơ hồ nhớ ra cái gì, liền vỗ vỗ vai Đào Kính Hàn: "Đội trưởng, cậu còn nhớ không? Lúc chủ nhà nói chuyện với chúng ta đã nói cái gì?"
Đào Kính Hàn nhớ lại, hai mắt sáng lên: "Hình như bà ấy nói nhà bên cạnh cũng là của bà ấy, khi nào chúng ta cần thì tìm bà ấy!"
Hai người nhìn nhau, mấy hôm nay cũng hiểu ngầm một chút, không giống lúc chọn bài hát trong trận chung kết trước đó, nước đổ đầu vịt, đồng thời khinh bỉ nhìn tổ đạo diễn.
Phi!
Tất cả đều là âm mưu!
Không tin mọi thứ sẽ trùng hợp như vậy.
Đào Kính Hàn lấy điện thoại ra, tìm số của chủ nhà, bật chế độ rảnh tay, mười ba cô gái chụm thành một đoàn.
Đào Kính Hàn là đội trưởng, nói tiếng Anh rất tốt, nàng thẳng thắn nói rõ ý định của nàng, thương lượng giá cả với chủ nhà, khoảng bốn giờ chiều sẽ lấy chìa khóa.
Cho nên, trở lại vấn đề ban đầu.
Chỉ với những khoản tiền này, hai ngày này bọn họ sẽ đi đâu?
Nếu không cần di chuyển, chỉ có thể ở nhà thôi, nhưng tổ chương trình còn muốn đặt ra nhiều vấn đề khó cho bọn họ.
Lúc này, tổ chương trình đã giao phiếu nhiệm vụ cho hai ngày này.
Vương Kỳ Vũ nhìn những dòng chữ kia không khỏi kinh ngạc: "Mở nhà hàng? Nhìn xem trong chúng ta ngoại trừ đội trưởng còn ai có thể nấu ăn a!"
Trước ống kính, cô cũng không giấu giếm tùy hứng, cha cô có quen biết với Đồng Đạo, cũng không sợ hắn tức giận.
Cô thẳng sống lưng: “Đồng Đạo, tôi cảm thấy lá gan của ngài càng ngày càng béo rồi!”
“Thay người đi!”
Trình Ý phụ họa: “Thay người đi!”
Hạ Thanh Tây: “Thay người đi!”
Đào Kính Hàn: “Thay người đi!”
Ngay cả ngữ khí cũng giống nhau.
Vương Kỳ Vũ đẩy Hạ Thanh Tây: "Cậu tiến lên đi Thanh Tây! Không phải cậu học đạo diễn sao? Để Đồng Đạo về nhà ăn đất đi!"
"Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám." Hạ Thanh Tây nhìn cô, "Tại hạ vừa vặn có ý định này.”
Bị gọi bằng đại danh quen rồi, Đồng Đạo cũng không có tức giận, ngược lại có chút hả hê.
Ta liền thích dáng vẻ các ngươi muốn đuổi ta đi nhưng lại không thể làm được gì.
Đồng Đạo thuê tạm một nhà hàng Trung Quốc, nhưng người ở đây ngoại trừ Đào Kính Hàn đều không thể nấu món ăn Trung Quốc.
Hạ Thanh Tây vỗ vai Đào Kính Hàn có chút thương hại, thở dài, hạ giọng kiêu ngạo: "Khổ cực cậu a!"
Lắc đầu nhìn vài cái, cười trên sự đau khổ của người khác.
Đứng dậy, theo bản năng muốn choàng tay qua vai Trác Tri Vi như thường lệ, nhưng chợt nhớ đến cuộc đối thoại trong phòng.
Mím mím môi, hai tay dừng trên không trung, cuối cùng thu về, ngón tay khẽ run, ánh mắt có chút thâm trầm.
Chỉ có hai ngày thôi, nhịn xuống.
Trác Tri Vi cũng quay đầu liếc nàng một cái, ý cười thoáng qua trong mắt, cũng không nói gì.
Đào Kính Hàn vừa nghĩa tới hai ngày sau, nàng sẽ làm nhiều món ăn như vậy, sắc mặt ảm đạm, đầu rũ rượi.
Lúc này, Biên Tuế Đồng đột nhiên nói: “Chị cũng có thể làm.”
Đào Kính Hàn kinh ngạc nhìn cô, giống như không thể tin: “Chị?”
Trong những năm cô ở Hàn Quốc, mặc dù Biên Tuế Đồng phi thường yêu thích món Trung do nàng làm, nhưng chưa bao giờ tự nấu một bữa ăn.
Lúc đầu nàng cũng chưa nổi lên tâm tư không nên có với người này, còn nghĩ đến khi mình trở về Trung Quốc, đến lúc cô muốn ăn món ăn Trung thì phải làm sao.
Thế là liền dụ dỗ người này cùng nấu ăn với nàng.
Kết quả người này chỉ lo ôm eo nàng, nghịch tóc của nàng, hay nhìn chằm chằm vào ngón tay nàng, cuối cùng thậm chí còn không thể phân biệt được gia vị.
Sau đó thích người này, càng cảm thấy là không có gì, nàng sẽ ở bên cô đến hết đời.
Không còn bảo cô học nấu món Trung nữa.
Nhưng hiện tại, người này đột nhiên nói với nàng, cô có thể làm.
Đào Kính Hàn thực sự khó tin.
Đôi mắt Biên Tuế Đồng từ từ nhu hòa, cong khóe môi nhìn vào mắt Đào Kính Hàn, đầy thâm tình.
Giống như đã từng ở Hàn Quốc trong nhiều năm.
Tim Đào Kính Hàn đột ngột nhảy lên, nàng không khỏi cắn môi dưới để xua tan những tưởng tượng