Hạ Thanh Tây do dự đứng ở cửa phòng, đầu óc rối bời.
Không còn tiếng chuông cửa ồn ào bên tai, xung quanh vắng lặng, thời gian như ngừng trôi, nhưng ký ức như hồng thủy tràn về, không thể ngăn cản.
"Hạ Thanh Tây..."
"Tây Tây..."
Hai cái danh xưng và cảm xúc khác nhau của cùng một người liên tục đan xen trong tâm trí nàng.
Trác Tri Vi hai mươi chín tuổi ánh mắt lạnh lùng: “Cậu cút đi.” Trác Tri Vi hai mươi hai tuổi mặt mày mang ý cười: “Tớ không thể gọi cậu như vậy sao?”
Rất nhiều lần tâm động, cộng thêm cảm giác hổ thẹn, không ngừng đan xen dung hợp, lên men thành tình cảm mà nàng dành cho Trác Tri Vi.
Trong lòng nàng không nên sinh ra cảm giác như vậy với Trác Tri Vi, những chuyện này ở đời trước đã để lại rất nhiều dấu vết trong lòng nàng.
Những người không biết chân tướng đứng trên đài cao đạo đức, kiêu ngạo bễ nghễ nhìn nàng, giống như nàng thật sự đã làm sai cái gì, những lời chửi rủa phỉ nhổ ngập trời kia ép nàng không thở nổi, khiến nàng theo bản năng muốn trốn tránh.
Nàng không sai.
Nàng tự nhủ trong lòng.
Nàng và Trác Tri Vi chỉ là bạn bè, không có hành vi hay tình cảm nào vượt quá giới hạn.
Là nàng bị hãm hại.
Những thanh âm như vậy cứ theo tuần hoàn vang lên trong tâm trí nàng, nàng tự thôi miên mình hết lần này đến lần khác, khiến nàng vô thức nghĩ rằng nàng và Trác Tri Vi sẽ không có một chút khả năng.
Nàng xem tâm động của mình là cảm giác hổ thẹn, đem người trong lòng nói thành bạn bè.
Nhưng hiện tại, loại khả năng này chính là nàng đã trải qua mọi chuyện tương lai.
Nó giống như đã cung cấp ngụy chứng cho cái gọi là bị hãm hại trước đó.
Hơn nữa, nàng, Hạ Thanh Tây, là thủ phạm đã hại Trác Tri Vi một đời.
Là nàng không có mắt nhìn người mới để Trác Tri Vi phải tai bay vạ gió.
Trước kia nàng đã từng dùng lời nói thật sự tổn thương cô, cho dù là vô ý, Hạ Thanh Tây vẫn tự trách mình rất lâu.
Một người như nàng làm sao có thể dám thích một ngưòi tốt như Trác Tri Vi đây?
Không biết loại tâm tình này ở trong lòng nàng bao lâu, nàng kìm nén bao lâu, lại tự lừa mình dối người bao lâu.
Chỉ là vừa mới phát hiện liền đã mãnh liệt như vậy.
Kỳ thực, nếu nghĩ kỹ lại thì đã có dấu hiệu từ lâu rồi.
Nàng vô thức mềm lòng với Trác Tri Vi, hình ảnh của cô hiện lên trong tâm trí, nàng liền muốn ly hôn...!
Hạ Thanh Tây nghi hoặc phân tích biến hóa trong lòng mình, từ tận đáy lòng như nhấc lên một làn sóng lớn.
Có xấu hổ, có hổ thẹn, có kinh hoảng lóe lên từ trái tim nàng...!còn có một tia vui mừng nhỏ bé kia.
Dù sao, người nàng thích lần này là người kiêu căng kiên định, lạnh lùng thuần khiết, nàng hoàn toàn có thể tin, Trác Tri Vi.
Nàng muốn đuổi theo cô.
Nàng muốn ở bên cạnh cô.
Nàng muốn cùng cô làm tất cả những chuyện thân mật nhất trên đời.
Nhưng mà, nàng đã từng kết hôn, lúc này nàng càng rõ ràng hiện tại là mười năm trước, trên sổ hộ khẩu của nàng đã ghi rõ ràng vào cột tình trạng hôn nhân.
Đã kết hôn.
Nhíu nhíu mày, Hạ Thanh Tây vẫn luôn biết mình không phải là người tốt lành gì, giống như Phương Huyên Dao đã nói, nàng thô bạo lại bá đạo, kiêu căng lại ích kỷ, nếu đổi là người khác nói có lẽ cô thực sự có thể liều mạng đi thổ lộ bất kể là đang ly hôn.
Nàng không làm gì sai, ly hôn cũng không phải là chuyện thương thiên hại lý.
Nhưng đó là Trác Tri Vi a.
Hoàn toàn tin tưởng nàng, Trác Tri Vi thậm chí còn coi nàng là cọng rơm cứu mạng.
Nàng thật sự có thể làm hại người ta như vậy sao? Vậy có công bằng với Trác Tri Vi không?
Rõ ràng là...!Cô xứng đáng được tốt hơn.
Nhưng nàng liền buông tay như thế, nàng lại lo lắng nếu bỏ lỡ như vậy sẽ hối hận cả đời.
Chờ có cơ hội, liền nói cho cô biết mọi chuyện, nếu cô không chấp nhận được vậy thì quên đi.
Hạ Thanh Tây nắm chặt nắm đấm, sau đó buông ra, ánh mắt mờ mịt.
Khi vừa nghĩ đến khả năng sẽ quên, trái tim nàng liền đau nhói.
Sau mười phút xây dựng tâm lý, cuối cùng Hạ Thanh Tây hạ quyết tâm, chờ nàng trở về ly hôn với Phương Huyên Dao, sau đó sẽ thổ lộ với Trác Tri Vi.
Còn hai ngày này, trước hết sống chậm một chút.
Hít một hơi dài, Hạ Thanh Tây nhìn vị trí của tay nắm cửa, lại đột nhiên do dự.
Nàng nghĩ việc xây dựng tâm lý vừa rồi là một mảnh thản nhiên, nhưng khi thực sự phải đối mặt với người trong phòng thì nàng lại do dự.
Một nửa là ngượng ngùng vì chuyển từ tình bạn sang tình yêu, một nửa là do dự và sợ hãi, nghĩ đến sự cố lúc sáng lại càng chột dạ.
Tiểu sư tử nán lại cửa một lúc lâu, siết chặt nắm cửa, thả ra, nắm lại, rồi lại thả ra...!nhiều lần như vậy.
Trác Tri Vi đã sớm nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, nhưng không chờ người vào cửa, hỏi: "Là Tây Tây sao?"
"A?" Trong lòng Hạ Thanh Tây lộp bộp một tiếng: "Ân, là tớ.”
Như làm sai cái gì, nàng do dự mở cửa.
Trác Tri Vi đã ngồi dậy, ánh mắt giả vờ như không biết gì, giống như vừa mới dậy.
Tim của Hạ Thanh Tây vô thức mềm nhũn, nhất thời đã quên khó chịu vừa rồi.
Nàng nhẹ giọng nói: “Tỉnh rồi?” Vẫn có chút chột dạ.
Trác Tri Vi nhìn nàng, khẽ mím môi, ngoan ngoãn "Ừm" một tiếng.
Hạ Thanh Tây âm thầm hít một hơi dài, nhịp tim của nàng bắt đầu tăng tốc trở lại.
Cảm giác thực khiến người ta không chịu nổi, người này sao lại biến hóa nhiều như vậy? Lạnh lùng, mềm mại, trưởng thành, đáng yêu...!
Chẳng trách có rất nhiều người thích cô.
Vừa rồi, bị đôi mắt đen như ngọc kia nhìn một chút, nàng suýt chút nữa quỳ xuống hét lên: Tỷ tỷ!
Hiện tại biến chất muốn thành bạn gái.
Không, không tính biến chất.
Đã sớm biến chất.
Hạ Thanh Tây sờ sờ mũi.
“Bên ngoài có chuyện gì vậy?”
“Ừm…” Hạ Thanh Tây áp chế nhịp tim đập nhanh, ngồi ở bên giường, nhìn nghiêng cô không chớp mắt: “Là tổ đạo diễn gây phiền phức cho chúng ta, hai ngày này có lẽ nó không thoải mái như trong tưởng tượng.”
Thật đẹp a, Hạ Thanh Tây nghĩ, có vẻ như mắt thẩm mỹ của nàng rất tốt, không thể không đẹp mắt, không thể không động tâm.
Sau đó, nàng nhận ra sơ hở trong cách nói, tự giễu cười: “Đương nhiên, vốn đã không thoải mái.”
Trác Tri Vi bị người mình yêu nhìn như vậy, cũng bắt đầu ngại ngùng, ánh mắt chợt lóe lên.
Ngay sau đó, phát hiện nàng còn chưa thay đồ ngủ, vén một góc chăn bông lên, mím mím môi, trên má hiện lên một vệt ửng đỏ, nhẹ giọng mời gọi: "Có muốn ngủ lại một lát không?"
Ngủ? Muốn ngủ.
Nhưng lại có cảm giác như đang mạo phạm đối phương.
Không ngủ? Cũng không được.
Nàng vẫn cần ở lại đây thêm hai đêm nữa, nếu đột nhiên nói muốn ngủ sô pha sẽ rất đáng ngờ.
Hạ Thanh Tây chớp chớp con ngươi, dán mắt vào vị trí đã mở, sau đó nhìn về phía Trác Tri Vi, rất do dự.
Trác Tri Vi thấy nàng do dự, không nhịn được nhẹ giọng hỏi: “Coi như ngủ cùng tớ một lúc, được không?”
Cô dịu dàng nhìn nàng.
Trong vòng vài giây, Hạ Thanh Tây thỏa hiệp.
Cọ xát hai lần liền thành thật nằm trên giường, cách xa Trác Tri Vi một chút, không dám nhúc nhích, kéo chăn đắp chìm cái cổ, lại đến cằm, chỉ để lộ ra đôi mắt hổ phách tràn đầy chột dạ.
Hạ Thanh Tây đột nhiên nhớ tới chuyện rời giường vừa rồi, lúc đầu nàng không nghĩ có cái gì, nhưng sau khi phát hiện ra tâm tình chính mình, lúc nào cũng cảm thấy chột dạ.
Nàng không chút biến sắc thăm dò: “Vi Vi”
“Ân?”
“Cậu tỉnh lúc nào vậy?”
Trác Tri Vi khẽ chớp mắt, khóe môi lộ ra ý cười thoáng qua.
Lập tức, nghiêm túc trả lời: “Có lẽ là sau khi cậu đi.”
“Đột nhiên nghe thấy tiếng đóng cửa liền tỉnh.”
Hạ Thanh Tây cảm thấy nhẹ nhõm, không lại treo tim.
Nhưng sau đó lại cho rằng mình đánh thức cô, sờ sờ chóp mũi, không nhịn được nói: “Xin lỗi a Vi Vi, tớ tạo âm thanh lớn quá.”
“Nào có.” Trác Tri Vi nghiêng người, ánh mắt ấm áp nhìn Hạ Thanh Tây đang nằm thẳng, con ngươi lơ đãng lóe lên tia luyến mộ.
Cô duỗi tay ra, nghịch mái tóc xanh đen của Hạ Thanh Tây, thì thầm: “Kỳ thực cũng nên thức dậy, gần với đồng hồ sinh học của tớ.”
Thanh âm cực kỳ nhẹ nhàng, tựa như chỉ cần lớn một chút liền có thể dọa tiểu sư tử chưa lớn này sợ hãi bỏ chạy.
Tiểu sư tử đúng là không bị dọa chạy, thế nhưng cảm thấy mình sắp ngất đi, nhịp tim nhanh đến mức kỳ quái, thân thể trực tiếp đóng băng ở nơi đó, không dám nhúc nhích.
Mặt mày Trác Tri Vi ôn nhu, vặn vẹo ngón tay một hồi, rồi lại nhẹ giọng hỏi nàng: “Sao không nói lời nào?”
Hạ Thanh Tây thầm hít sâu một hơi, cảm thấy cổ họng khô khốc, muốn cư xử tự nhiên như bình thường, không để Trác Tri Vi thăm dò đáy lòng vui sướng cùng căng thẳng của nàng.
Nàng chợt nhớ ra cái gì liền hắng giọng nói: "Vi Vi, tớ phát hiện cậu tựa hồ rất thích nghịch tóc của người khác."
Ngay cả khi sờ đầu nàng cũng vậy, không biết là vô tình hay cố ý, những ngón tay tinh tế kia lúc nào cũng thích luồn vào tóc, sau đó rút ra, rồi vuốt nhẹ.
Lúc trước không cảm thấy gì, nhưng khi chợt nghĩ tới… luôn cảm thấy có chút ái muội.
Trác Tri Vi "ừm" một tiếng, ý tứ sâu xa nhìn