Từ khi chính thức yêu đương, đây là lần đầu tiên hai người ngủ chung một cái chăn, Trác Tri Vi nhẹ nhàng ôm lấy eo Hạ Thanh Tây, ngủ yên trong vòng tay nàng.
Cô không hình dung được cảm xúc của mình lúc này, mặc dù loại đố kị kia không hề biến mất, tâm vụn nát cuối cùng cũng được phát tiết bởi nụ hôn đầy bạo lực lúc bắt đầu, nhưng nụ hôn về sau lại khiến tay chân cô run rẩy.
Chưa nói đến thoải mái, nhưng có thể chấp nhận được một chút, không còn loại miễn cưỡng chính mình nữa.
Chỉ là vẫn không cam lòng, nếu người kia cùng Phương Huyên Dao kết hôn được mười năm, vậy bản thân cô thì sao? Cô đang ở nơi nào?
Có lẽ...!Cứ yêu đơn phương như vậy đi, giấu hết tất cả tâm tư trong lòng, không để cho nữ nhân đã có gia đình này phát hiện ra.
Dù sao thì người này đã sớm đi vào tâm nàng, khi cô phản ứng lại thì nàng đã yên vị bên trong rồi, trong lòng đều là dấu vết của nàng, Trác Tri Vi không khỏi thở dài, mạc danh cảm khái.
Cũng may đời này cô còn gặp may mắn, Hạ Thanh Tây lấp đầy trái tim cô, cong cong khóe môi.
Nhân bánh có lẽ là kẹo dẻo vị dâu.
Cũng giống như nụ hôn kia, khi hôn nàng liền trông như một tên lưu manh, nhưng phản hồi mà cô nhận được là bao dung cùng ngọt ngào.
Lưỡi Hạ Thanh Tây rất mềm, môi cũng rất mềm, kỹ năng hôn không được tốt lắm, thậm chí có chút ngây ngô, nhưng vẫn luôn kiên nhẫn.
Cô không còn là lá lục bình trôi dạt trên nhân gian, suốt ngày hoảng sợ không biết phải làm sao, cô đã có người mình yêu, có thể ỷ lại vào nàng, có thể nổi nóng với nàng, có thể trước mặt nàng không cần khắc chế.
Cậu có thể tùy hứng với tớ một chút.
Đây chính là nàng nói.
Khi màn đêm buông xuống, Trác Tri Vi giây trước nghĩ giây sau liền chìm vào giấc ngủ, khóe môi bất giác giương lên, trán cọ cọ vào gò má người kia.
Hai người chen vào chiếc giường đơn chật hẹp, ôm chặt lấy nhau, mùa hè không cảm thấy nóng, nhưng trên mặt lại lộ ra một loại vui sướng lạ thường.
Chỉ một giây, Hạ Thanh Tây đột nhiên mở mắt nhìn trần nhà, có lẽ đây là hạnh phúc mà nàng mong muốn.
……
đã mỹ mãn kết thúc, mặc dù có vài người đã sớm trao đổi thông tin liên lạc nhưng họ vẫn có chút lưu luyến không rời.
Năm người trẻ tuổi kéo một nhóm nhỏ, cả ngày bịt miệng cười thầm thật không dễ chịu.
Trở lại thành phố B, Hạ Thanh Tây tập nhảy cả ngày cho đến khi chân mềm nhũn, nàng còn muốn làm các loại chân chó để lấy lòng bạn gái, à không, là bạn gái cũ.
Trác Tri Vi gần như thực hiện câu nói ngày ấy "Tớ không cần cậu nữa".
Cô thay đổi dáng dấp trầm tĩnh ôn nhu với nàng, liền không để ý đến nàng, lúc nào cũng ngẩng cao đầu kiêu ngạo, có lúc còn càu nhàu hai tiếng, thậm chí còn keo kiệt không thèm nhìn nàng một cái.
Hạ Thanh Tây không hề tức giận, trái lại nàng luôn mang theo ý cười sủng nịch nhìn Trác Tri Vi, giống như một viên kẹo da trâu, muốn xé cũng xé không xong.
Ban đầu Trác Tri Vi vẫn còn thấp thỏm, nhưng sau đó đã thản nhiên hơn, hưởng thụ người kia đối tốt với mình.
Đào Kính Hàn nhìn thấy chỉ kinh ngạc, thầm nghĩ hai người kia đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ trong bóng đêm yên tĩnh, mỗi ngày thân thể Hạ Thanh Tây không nghe lời lúc nào cũng mặt dày tiến vào chăn của Trác Tri Vi, hôn cô cho đến khi thiếu oxy ngạt thở mới dừng lại.
Trác Tri Vi muốn đẩy Hạ Thanh Tây ra, nhưng ánh mắt của người đối diện giống như thuốc mê, chỉ nhìn thôi cũng khiến cô choáng váng, đầu óc mê man.
Đôi mắt cô mờ mịt, đôi mi dài đen nhánh như lông vũ khẽ rung rinh, đẹp đến không hình dung được.
Đôi tay chống đỡ trước người Hạ Thanh Tây không khỏi mất đi khí lực, ở giữa hai người mềm nhũn nắm thành quyền.
Tình cờ không kiềm chế được động tình, Hạ Thanh Tây dùng khí lực có chút lớn bóp cổ tay cô, khiến cô cảm thấy đau đớn.
Nhưng Trác Tri Vi lại thích, thậm chí nghe tiếng thở dốc gấp gáp của nàng, có một loại ẩn chứa vui sướng cùng đắc ý.
Rồi ngày hôm sau mối quan hệ của hai người vẫn là con cẩu liếm láp và nữ thần kiêu ngạo.
Trong lúc chuẩn bị cho album mới, khoảng thời gian đó xảy ra một chuyện khiến Hạ Thanh Tây không thể ổn định một thời gian.
Tề Nhiên gọi điện tới hỏi hai người có nhớ đợt khách đầu tiên mà bọn họ tiếp đón không, chính là ba người lão nhân kia.
Làm sao lại không nhớ được, Hạ Thanh Tây trì trệ chớp mắt, trong lòng đột nhiên cảm thấy có điềm dữ, bây giờ đã là tháng chín, bọn họ đã xa nhau một tháng, Lưu gia gia vốn là gần đất xa trời có thể chống đỡ được bao lâu?
Ánh mắt nàng có chút mất mát, tim quặn thắt, ngón tay vô thức siết chặt.
Nàng hỏi: “Sao...!sao vậy?”
Thanh âm của Tề Nhiên trầm thấp truyền đến tai nàng qua micro, có cảm giác nặng nề, xúc động như tiếng mưa trong đêm tĩnh mịch.
"Ông ấy đã hôn mê 24 giờ, bác sĩ nói không biết có thể tỉnh lại hay không, bên kia đã chuẩn bị hậu sự rồi."
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần chờ tin tức này nhưng Hạ Thanh Tây vẫn không khỏi sững sờ, nhớ lại khoảnh khắc thân thiết đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng nàng, dù chỉ là ngắn ngủi nhưng trong lòng nàng vẫn dâng lên một nỗi chua xót.
Tại sao lại nhanh như vậy?
Nàng cắn cắn môi, yết hầu khẽ động, nói: “Em muốn đi xem.”
Tề Nhiên im lặng, chợt thở dài một hơi: “Tôi cũng nghĩ thế, dù sau đây cũng là duyên phận, nói thế nào cũng nên đưa Lưu gia gia đi một đoạn đường."
Tề Nhiên báo lại địa chỉ rồi cúp điện thoại.
Tang lễ là vấn đề lớn.
Mặc dù thời gian eo hẹp, nhưng Dương Bái vẫn cho Hạ Thanh Tây và Trác Tri Vi nghỉ hai ngày, hai người liền bay về quê hương của Lưu Tư.
Đó là một thành phố nhỏ mười tám tuyến.
Khi tìm thấy bệnh viện, Hạ Thanh Tây lập tức cau mày.
Rất đơn sơ, có chút vắng vẻ, không có người nào.
Bệnh viện như vậy có thể để Lưu gia gia không đau xót ra đi không?
Nàng không biết.
Nhưng nàng không thể trách bất cứ cái gì, bởi vì nàng biết Lưu gia không sợ tiêu tiền, dựa theo nhiệt tình của Lưu Tư và Lưu Hưng đối với Lưu gia gia, việc nằm viện ở đây chắc chắn phải có ẩn tình nào đó.
Phòng bệnh ở tầng mười, Hạ Thanh Tây và Trác Tri Vi ra khỏi thang máy, mắt sắc lập tức bắt gặp bóng lưng quen thuộc.
Lưu Tư đứng trước cửa sổ, ôm hai má, tiếng khóc bị kìm nén, ngã quỵ xuống, hành lang vắng vẻ đều là tiếng khóc nghẹn ngào nức nở.
Đôi mắt Hạ Thanh Tây lấp lóe, thay đổi sắc mặt mấp máy môi.
“Lưu Tư.”
Nàng vỗ vỗ vai Lưu Tư, nhưng không thể nói ra câu “Nén bi thương”, lúc này an ủi thế nào cũng vô ích.
Lưu Tư nghe hai người nói, vẫn còn đang khóc, một hồi mới nói: “Gia gia nói đau, ông không muốn đau nữa.”
Một lúc sau lại nói: “Tôi sợ, tôi không nỡ để ông đi.”
Khóe mắt Trác Tri Vi có chút ẩm ướt, thở ra một hơi bước lên phía trước, không nói lời nào ôm Lưu Tư.
Hai người đến rất đúng lúc, mấy giây sau Lưu gia gia vừa tỉnh, các bác sĩ ở bệnh viện nhỏ tựa như không quá đáng tin, đến nhìn ông một chuyến.
Cánh cửa trống rỗng mở ra, Hạ Thanh Tây nhìn thấy Lưu gia gia đang ngồi nửa trên giường bệnh, trên mũi cắm vào bình oxy đơn sơ, trên người đắp một tấm chăn mỏng, ống thông nước tiểu từ bên