Đột nhiên một cơn gió thổi qua cây lá bên đường, bên tai nghe tiếng gió rít, hai mắt Hạ Thanh Tây mờ mịt, trong mắt chứa đựng hàn ý.
Hai gò má dưới ánh trăng càng thêm mịn màng hơn, da thịt trơn bóng lóe lên ánh sáng dịu mát, tựa như vì sao trong đêm đen.
Nàng hờ hững liếc nhìn Phương Huyên Dao, đôi chân dài không lưu luyến cất bước rời đi.
Phương Huyên Dao ngồi một mình trong lương đình, chớp mắt mạc danh run rẩy, tìm không ra dấu vết của mình trong thiên địa.
Cô rũ mi, hốt hoảng nhìn bầu trời, tự hỏi mây đen kéo đến che vì sao yên lặng như tờ kia, quấy nhiễu tâm tư người, không khí tựa như trở nên mỏng manh hơn.
Phương Huyên Dao ôm tim, hơi nghiêng người để thở, nhưng sức nặng theo cơn gió càng trở nên kịch liệt hơn, nhịp tim của cô dần dần tăng tốc, tựa như bắt đầu chặng cuối cùng của cuộc chạy 100 mét trong lồng ngực.
Đây chính là những gì cô muốn sao?
Nói năng ngu xuẩn, sau đó dẫn tới ánh mắt người kia càng thêm tuyệt tình, "Tôi không chấp nhận" là kết thúc chuyến đi của cô sao?
Không phải, không thể!
Cô đột nhiên nhấc mắt, nhìn bóng lưng Hạ Thanh Tây, nắm chặt tay.
"Hạ Thanh Tây!"
Hạ Thanh Tây dừng chân, nhưng không nhìn lại.
Phương Huyên Dao chạy nhanh đến chỗ nàng, mái tóc rải rác tung bay trong gió.
Cô không muốn làm cho Hạ Thanh Tây không vui, cô hy vọng Hạ Thanh Tây sẽ hạnh phúc, cho dù là người khác cho nàng.
Nắm chặt ngón tay, cơn đau tiếp tục truyền ngược vào tim, dọc theo tứ chi, hô hấp của Phương Huyên Dao đột nhiên trở nên nặng nhọc cùng gấp gáp, vài giây sau, cô mới bình tĩnh trở lại.
Cô cố kìm chế để cho mình không khóc, dáng vẻ từ biệt này thật quá khó coi, cô hy vọng ký ức của Hạ Thanh Tây có thể ngắt quãng trong khoảnh khắc cô xinh đẹp nhất.
Cô cố nặn ra nụ cười, nhưng thanh âm lại run theo gió: "Em phải cố gắng đối xử tốt với cô ấy."
"Em cũng phải chăm sóc bản thân." Cổ họng Phương Huyên Dao mang theo mùi rỉ sắt, nuốt nước mắt vào trong, rưng rưng tiếp tục nói:
"Đừng như khi ở bên tôi, chỉ biết cho đi, nhưng liền không nhận ra người bên cạnh là người hay ma...!Em được bảo vệ quá đơn thuần, gặp chuyện thì hãy hỏi ca ca bọn họ nhiều hơn, bọn họ là gia đình của em, sẽ không bao giờ làm hại em."
Phương Huyên Dao dừng lại, đột nhiên cụp mắt, nở nụ cười chua xót: "Đương nhiên, có lẽ Trác Tri Vi sẽ không bao giờ để cho em có cảm thụ như vậy."
"Dù sao thì...!cô ấy yêu em như vậy." trong lòng tràn ngập chua xót.
Hạ Thanh Tây nghe vậy, đột ngột quay đầu lại, đôi mắt mở to, lần đầu tiên nhìn cô trong ngày hôm nay.
Nàng mẫn cảm bắt được cái gì đó trong lời nói của người kia, những lời này khiến tim nàng đập loạn nhịp, trống trải khiến nàng lo lắng, yết hầu không khỏi run lên.
"Chị nói cái gì?"
"Sao chị biết?"
"Sao chị lại đưa ra kết luận như vậy?"
Một loạt ba câu hỏi khiến Phương Huyên Dao càng cay đắng, nàng cấp thiết bộc lộ nội tâm dành cho Trác Tri Vi, trên thế gian này có gì thống khổ hơn khi nhìn người mình yêu di tình biệt luyến với người khác.
Thậm chí, là cô tự tay thúc đẩy.
Đôi khi Phương Huyên Dao không khỏi nghĩ, nếu lúc đó người kia không phải là Trác Tri Vi thì bây giờ có phải là hai kết quả hoàn toàn khác nhau không.
Nói cho cùng, là cô tự làm tự chịu.
Phương Huyên Dao cắn môi dưới, nhíu mày, ánh mắt bi ai hỏi:
"Làm sao mà tôi không biết?"
"Người cô ấy yêu là vợ của tôi."
Cô cười khẽ một tiếng, nụ cười mang theo nột chút trào phúng, không biết là cho Trác Tri Vi hay là cho chính mình.
"Cô ấy cho rằng chính mình rất giỏi trong việc che đậy, nhưng người biết sẽ hiểu.
Loại ánh mắt đó đã từng xuất hiện trong mắt tôi, vì lẽ đó tôi cực kỳ mẫn cảm."
"Cô ấy thích nhìn em từ xa, giống như nhìn một ngôi sao không thể với tới.
Thời điểm nhìn thấy tôi, cô ấy khiếp sợ, thống khổ, sau đó còn mang theo xấu hổ."
Hai mắt Hạ Thanh Tây sáng như đuốc, vô thức siết chặt cổ tay Phương Huyên Dao, thở hổn hển:
"Vậy, ý chị là." Nàng có chút nói năng lộn xộn, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc không kiềm chế nổi: "Tri Vi, đời trước chị ấy thích tôi sao?"
Nhưng sau khi vui mừng, ánh mắt Hạ Thanh Tây dần dần mờ đi, thay vào đó là một cảm xúc phức tạp, trái tim nàng ngập tràn chua xót, giống như vô số con kiến đang gặm nhấm trái tim nàng.
Nàng lẩm bẩm: "Cho nên chị ấy, đời trước thích tôi."
Đôi mắt Hạ Thanh Tây lóe lên vẻ khó tin, nàng thở gấp, nhớ lại câu hỏi về thân thế của cô đêm hôm đó, cổ họng nàng không khỏi khô khốc.
Đến cùng là...!nàng làm cái gì?
Ánh mắt Hạ Thanh Tây chớp động, kỳ ức lóe lên như đèn lồng xoay tròn, lúc đầu là cự tuyệt xem thường, sau đó là lời nói vô ý đâm nhói, sau đó dần dần xa lánh.
Nhưng cuối cùng, cô vì nàng mà thân bại danh liệt.
Tại sao.
Hạ Thanh Tây nắm chặt tay, mím chặt môi mỏng.
Thích thì tại sao không nói cho nàng biết, tại sao cứ đem tất cả giấu ở trong lòng? Tại sao mặc nàng nằm trong vòng tay của người khác, nhưng lại không nguyện ý vì mình mà tranh thủ...
Trong phút chốc, nàng chợt nhớ ra điều gì đó, Hạ Thanh Tay sững sờ, như bị sét đánh trúng.
Phương Huyên Dao nói, xấu hổ.
Nàng...!đã kết hôn.
Đời trước lòng nàng đều tràn đầy Phương Huyên Dao, xem thường những người thổ lộ, nếu Trác Tri Vi thật sự giẫm vào điểm mấu chốt của nàng thì cô chỉ nhận được nhục nhã cùng xem thường mà thôi...!Huống chi, cô là Trác Tri Vi a.
Làm sao mà Trác Tri Vi lại có thể làm những việc phá hoại gia đình người khác đây?
Hạ Thanh Tây ngơ ngác nhìn mặt đất, suy nghĩ của nàng tạo thành một tấm lưới trong một mớ hỗn độn, tấm lưới càng ngày càng chặt, chạm đến trái tim, sau một trận đau mơ hồ, tựa như bị ngạt thở.
Cuối cùng nàng cũng hiểu mình thất bại là vì điều gì.
Đó là sự chờ đợi trong im lặng của Trác Tri Vi.
Trác Tri Vi đã từng để lại một giọt nước mắt trong lòng nàng, đôi mắt vẫn trong veo, nhưng lại có một cảm xúc không thể hình dung được.
Cuối cùng Hạ Thanh Tây cũng hiểu cảm xúc đó là gì, không khỏi suy nghĩ, làm sao mà Trác Tri Vi qua nổi những đêm như ngày đó?
Thanh âm thở dốc của nàng run lên, sống mũi chua xót, hai mắt phủ một lớp sương mù nhàn nhạt, nàng liều mạng chớp mắt, không tự nhiên liếc nhìn xung quanh, một luồn kích động dâng trào như thủy triều, trong lòng dâng lên một cơn sóng lớn