Sau khi trở về khách sạn, Đào Kính Hàn làm thế nào cũng không ngủ được, trong đầu chỉ toàn là câu "Chị thích em" của Biên Tuế Đồng.
Trong phòng chỉ có một mình nàng, cũng không quan tâm ồn ào đến ai, ánh đèn màu cam lấp đầy căn phòng.
Nàng mặc đồ ngủ đứng trên ban công, dựa vào lan can, gió biển lành lạnh khiến nàng run rẩy, cắn điếu thuốc chưa cháy trong miệng rồi nhấp một cái, ngọn lửa đỏ rực bốc lên, nàng thất thần nhìn khói như khắc họa ngũ quan của Biên Tuế Đồng trên không trung.
Nàng nhíu mày, một tay xoa xoa thái dương, thấp giọng mắng: “Thật không có tiền đồ.”
Tâm trí nàng vô thức hiện lên nàng cùng Biên Tuế Đồng nhiều năm trước, trong mắt người khác, Biên Tuế Đồng là một đội trưởng đáng tin cậy, một người chị ôn nhu, nhưng trước mặt nàng chỉ là một cô gái có chút sinh khí, lúc khóc hay cười cũng đều động lòng người.
Giống như câu khốn kiếp vừa rồi.
Chu Xán Hiền nàng không biết, nhưng những người khác, nàng có thể vỗ ngực nói với họ là Biên Tuế Đồng sẽ chỉ nói với nàng như vậy.
Nàng cực kỳ tự đắc vì khác biệt mà người kia đối xử với nàng, nhưng khác biệt này lại khiến nàng ảo tưởng.
Ảo tưởng.
Sau khi Biên Tuế Đồng từ chối nàng, nàng đã định nghĩa là như vậy.
Nhưng hôm nay nghe lời tỏ tình của người kia xong, nàng không khỏi suy nghĩ, có lẽ, không phải là ảo giác đi? Có lẽ lúc trước Biên Tuế Đồng không nghĩ đến phương diện này đi?
Nghĩ đến đây, Đào Kính Hàn không khỏi cười khổ, có phải yêu người đều là thấp kém như vậy, người kia còn chưa nói gì, chỉ một câu như vậy nàng liền có thể tìm được lý do cho cô.
Nàng thậm chí còn đưa tay sờ vào trái tim mình…
Nàng có thể cảm nhận rõ ràng một thứ cảm xúc gọi là hối hận đang trào dâng trong lồng ngực.
Thanh âm trong lòng không ngừng nói rằng người kia đã tỏ tình, tại sao lại không đồng ý? Đây không phải là những gì nàng luôn mong muốn sao?
Nàng muốn...!đi tìm cô.
Đào Kính Hàn bóp chặt điện thoại, ánh mắt rơi vào dãy số, mắt sáng rồi tối sầm lại.
Nàng nghiến răng mắng một câu: “Chết tiệt.” Cuối cùng nàng vẫn muốn cho mình một cơ hội.
Thực hiện cuộc gọi, chỉ một giây đã được kết nối.
Người kia dùng thanh âm mà nàng quen thuộc, kinh ngạc nói: “Kính Hàn!”
...!
“Tớ muốn gả cho cậu.”
Hạ Thanh Tây sửng sốt một lúc, lập tức bắt lấy cổ tay cô, cái cổ trắng ngần đột nhiên nhảy lên các mạch máu lục lam.
Nụ hôn như cuồng phong kéo đến Trác Tri Vi, không chút thương tiếc, phát tiết dục vọng sâu trong nội tâm với Trác Tri Vi.
Nàng muốn dụ dỗ đối phương nói muốn nàng, kết quả thành ra một câu như vậy...!
Tớ muốn gả cho cậu.
Đôi mắt ngây thơ không biết gì, thanh âm còn mang theo thoang thoảng tiếng nức nở khiến tâm nàng xao động chưa từng thấy.
Cảm giác này khiến nàng mơ hồ nhớ lại đêm trăng thanh mát đã từng, tiêm dưới da một chất độc gây ảo giác không rõ nguồn gốc đó, nàng giống như cảm giác như vậy.
Muốn...!tiến vào cô.
Cũng muốn...!để cho cô tiến vào bên trong chính mình.
Chỉ là đêm đó nàng không biết người bên cạnh là ai, chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng người.
Môi người kia mang theo hơi rượu, ánh mắt mê ly, ôn nhu quấn lấy cổ nàng.
Nàng mặc cho dục vọng trong thân thể kiểm soát, cúi đầu chạm nhẹ vào đôi môi mềm mại, tất cả đều thuận theo tự nhiên, lại phát sinh đến khó tin nổi, ngón tay nàng theo gò má uốn lượn xuống dưới, khiến nàng cảm thấy dưới đụng chạm của chính mình, hơi nóng lên một chút.
Nhưng bây giờ nàng không thể không rõ ràng người trước mặt là người nàng đã từng bỏ qua, sự chờ đợi cùng thầm lặng của cô chính là món quà ôn nhu nhất mà cô tặng cho mình.
Đôi mắt của Hạ Thanh Tây tối sầm lại mờ đi, tay đang giữ vành tai của cô uốn lượn xuống.
Lý trí duy nhất còn sót lại nói nàng không nhịn được nữa, vào giây cuối cùng bị dục vọng chiếm cứ, nàng thở hổn hển, ánh mắt rơi vào dây kéo váy của Trác Tri Vi.
"Vậy ngày mai chúng ta sẽ kết hôn… Bây giờ chúng ta diễn tập trước đi.” Hạ Thanh Tây nuốt một ngụm nước bọt, bày ra tư thái nghiêm túc, thân thiện vô hại, tựa như rất quan tâm đến Trác Tri Vi: “Diễn tập đêm động phòng một chút, bằng không tớ sợ cậu không có kinh nghiệm.”
“Tớ giúp cậu cởi quần áo." Nhấc mắt lên liền nhìn thấy Trác Tri Vi đang ngây người nhìn nàng, đôi mắt đỏ hoe ngấn nước.
Hô hấp Hạ Thanh Tây cứng lại lần hai, thanh âm khàn khàn: “Nâng cánh tay lên, ngoan.”
Trác Tri Vi kinh ngạc giơ cánh tay lên, thỉnh thoảng còn giúp con sói đuôi to kia, ánh mắt Hạ Thanh Tây đột nhiên bắn ra tia vui mừng, mặt mày cong lên, nhưng giây tiếp theo đã bị một mảng lớn màu trắng lạnh đâm vào khiến nàng không thể dời mắt nổi.
Nàng kích động đến mức không khắc chế được, đầu ngón tay đều run rẩy.
"Tây, Tây Tây..." Trác Tri Vi đè tay nàng, lông mi dài run lên, lồng ngực nhấp nhô kịch liệt.
Hạ Thanh Tây đi trước cô một bước, ánh mắt chân thành: “Có thể ở đây.”
“Có thể.” Nàng lại gật đầu khẳng định.
"Đây là nhà của chúng ta, không phải trong khách sạn, không sợ bị nghe thấy, chỉ có hai chúng ta."
Mỗi lần tiến triển đến thời điểm quan trọng đều bị ngắt đoạn.
Hạ Thanh Tây kìm nén ngọn lửa trong cơ thể có thể lên men thành ngọn lửa kịch liệt cháy bất cứ lúc nào, lần này nói cái gì cũng không muốn nhịn nữa, nói: “Ai nha, thân thể tớ lại không nghe lời rồi!”
Vừa nói xong liền tiếp tục khởi động.
Cái lạnh mê loạn ngột ngạt ở trên người, Trác Tri Vi bị từ "nhà" làm cho xúc động, cô sửng sốt một lúc, sau đó run rẩy chỉ về hướng căn phòng, khó khăn thốt ra một câu: “Lên giường.”
Trong nháy mắt, Hạ Thanh Tây lại trở thành tiểu nghe lời, tay miệng không nghe sai khiến cũng trở nên ngoan ngoãn.
Nàng nắm lấy tay Trác Tri Vi, lắng nghe nhịp tim của hai người đang cùng giảm tần suất, căng thẳng lại mang theo kích động.
Căn phòng khóa chặt, hai người cùng nhau ngã xuống giường, giống như một chiếc thuyền phẳng lặng trên mặt biển tối tăm, gió nhẹ đánh sóng, dâng lên hạ xuống, giống như sẽ bị sóng nuốt chửng bất cứ lúc nào.
Một tay Trác Tri Vi bị giam cầm trên giường, tay còn lại vô thức chặn đôi mắt, khóe mắt đỏ bừng, bên trong liễm diễm thủy quang, thở hổn hển.
Sóng gió đột ngột ngừng lại, Trác Tri Vi có chút nghi hoặc, khẽ mở đôi mắt mê ly, trong bóng tối