Khoảnh khắc hai người ôm nhau, bên tai đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay như sấm, Trác Tri Vi ngẩn ra, mơ hồ có cảm giác Hạ Thanh Tây cầu hôn cô thành công.
Lúc này, suy nghĩ của cô như thác lũ, mất kiểm soát, tim đập thình thịch, vậy quà sinh nhật là… cầu hôn?
Cô rút tay về, nhấc mắt mơ hồ nhìn nàng.
Bộ dáng Hạ Thanh Tây không để ý, một chút cũng không nhìn ra tia chờ mong, còn giả vờ thần bí chớp mắt với cô: "Trở về cậu sẽ biết.".
Kiếm Hiệp Hay
Cô nghĩ đó không phải là cầu hôn, mặc dù lý trí nói cho cô biết như vậy mới đúng, nhưng...!trong lòng vẫn còn có chút mất mát, mi mắt Trác Tri Vi từ từ rũ xuống, "Ồ" một tiếng, cô cảm thấy cảnh tượng trước mắt cũng thật tẻ nhạt cùng vô vị.
Ban đầu Wonders là nhân vật chính của hôm nay, Trác Tri Vi vẫn đang trong ngày sinh nhật, không khỏi bị rót rượu.
Khoảng 12 giờ tối, khi một ngày nhộn nhịp kết thúc, tiệc mừng ăn uống linh đình cũng kết thúc.
Nơi này cách Dịch Cảnh Uyển không xa, mấy ngày trước đây đột nhiên ngừng động khiến Hạ Thanh Tây cảm thấy khó chịu, nàng cố gắng tìm một không gian yên tĩnh không có người.
Cho nên, nàng sớm đã đặt quà ở Dịch Cảnh Uyển, nhắc Lâm Phàm tới đón hai người.
Những người khác lên xe bảo mẫu trở về khách sạn, trong khi Hạ Thanh Tây và Trác Tri Vi về phía Dịch Cảnh Uyển.
Khi hai người tách ra, Đào Kính Hàn âm thầm chế nhạo hai người, còn trừng mắt nhìn Hạ Thanh Tây.
Các thành viên khác cũng thấy trong bầu không khí ái muội có gì đó không đúng, dồn dập tránh ánh mắt, làm như không biết gì từng người lên xe.
Nửa đêm, phố xá ít người, ít xe cộ, chỉ có những dãy đèn đường thắp sáng thành phố, Hạ Thanh Tây tựa vào vai Trác Tri Vi đang nhắm mắt dưỡng thần, ánh mắt đung đưa theo cảnh vật thay đổi, nhưng tâm trí nàng hoàn toàn không ở đây.
Thật khẩn trương.
Một lúc nữa mở màn như thế nào bây giờ?
Người còn chưa về nhà, nhưng cảnh tượng trên giường đã hiện lên trong đầu.
Nàng nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy thanh âm trong lồng ngực hơi lớn, nàng im lặng nín thở, cố gắng làm cho nhịp tim của mình yên tĩnh hơn, sợ Trác Tri Vi nhìn ra nàng bụng dạ khó lường.
Trác Tri Vi vẫn đang nhắm mắt, cảm nhận được tiếng đập dưới thân có chút điếc tai, khẽ cau mày, lười biếng nói: "Sao thế? Tim đập nhanh như vậy?"
Hô hấp của Hạ Thanh Tây có chút hỗn loạn, môi mấp máy, nửa ngày cũng không nói được nguyên nhân.
Trác Tri Vi cảm giác được có gì đó không đúng, khẽ mở mắt, nhướng người, ánh mắt lưu luyến nhìn nàng, đột nhiên phát hiện hai má nàng đỏ bừng...!
Trợn to hai mắt.
Có thể là...!một món quà?
Mắt trần cũng có thể thấy được vui mừng, đôi mắt không khỏi hơi cong lên, đáy mắt mơ hồ ngậm lấy tinh quang, cắn cắn môi, trên mặt cảm thấy có chút nóng.
Không nói gì, cũng không lười biếng dựa vào nàng nữa, ngồi nghiêm chỉnh đóng chặt chiếc áo gió trên người nhiễm đầy mùi vị của Hạ Thanh Tây, lén lút ngửi một cái, khóe môi không nhịn được nhếch lên, nghiêng người nhìn phong cảnh ven đường bên kia.
Đưa hai người lên lầu, Lâm Phàm liền không làm bóng đèn, kéo phanh tay lái xe rời đi.
Đây không phải là lần đầu tiên Trác Tri Vi đến đây, nhưng cảm xúc còn căng thẳng cùng phấn khích hơn mọi lần, cô thậm chí không dám kéo tay Hạ Thanh Tây, đứng cách đối phương mấy chục cm, lặng lẽ đứng trong thang máy, xem số từ từ thay đổi.
Tối nay...!sẽ phát sinh chuyện gì?
Tại sao trở về khách sạn bằng xe bảo mẫu thuận tiện như vậy, nhưng Hạ Thanh Tây lại muốn để Lâm Phàm đến đón...!còn cố tình để quà ở nơi này.
Có phải là, quà là chính bản thân nàng không?
Hô hấp của Trác Tri Vi tăng thêm, lúc trước rượu kính cấp trên không nghĩ nhiều như vậy, nhưng bây giờ lại là các loại phế liệu màu vàng chen lấn ùa vào trong đầu.
Nhìn lên những con số trên thang máy, nhịp tim đập nhanh khiến cô như muốn ngạt thở cùng thiếu dưỡng khí, sao vẫn chưa tới? Tay chân có chút vô lực, cảm thấy đứng còn không được.
"Đinh" một tiếng, Hạ Thanh Tây bước ra thang máy, ngón tay thon dài chặn cửa, chờ Trác Tri Vi đi ra.
Trác Tri Vi không khỏi liếc nhìn những ngón tay xinh đẹp kia mấy lần, chỉ thuộc riêng cho những người trẻ tuổi.
Các khớp nối rõ ràng, móng tay được cắt tỉa nhẵn nhụi, tựa như đã chuẩn bị cho hôm nay từ lâu.
Hai mắt mờ mịt, khi phản ứng lại, trong lòng thầm mắng bản thân.
Bước nhanh ra ngoài.
Hạ Thanh Tây mở cửa, để Trác Tri Vi đi vào trước, Trác Tri Vi bật đèn lên, nghe thấy tiếng cửa sau đóng sầm lại, tựa hồ có mấy phần không thể chờ được nữa.
Ngăn cách với tất cả những hỗn loạn bên ngoài, cuối cùng Hạ Thanh Tây cũng không nhịn được nữa, nắm cổ tay Trác Tri Vi kéo vào trong ngực, ngay lúc ôm ấp, nàng cảm nhận được trái tim của đối phương, cùng tần suất bắt đầu nhảy.
Nai con trong lồng ngực hai người tựa như gặp lại bạn chơi sau một thời gian dài, ánh mắt tràn đầy vui thích.
"Vi Vi..." Nàng sượt đầu Trác Tri Vi, ngữ khí mang theo ý vị làm nũng lại có chút khàn khàn.
Nàng cảm khái: "Cuối cùng..."
Nàng nhấc người dậy, lấy góc độ khác đến gần cô, môi mềm mại như kẹo bông, nhuộm phải nhiệt độ nóng, trong miệng có mùi rượu đỏ êm dịu, khi thở dốc liền tỏa mùi hương dày đặc, càng làm cho nàng ý loạn thần mê.
Nụ hôn của Hạ Thanh Tây chuyển từ ôn nhu đáng yêu sang bá đạo tùy ý, hô hấp dần trở nên nặng nề, đầu lưỡi mạnh mẽ công thành đoạt đất, quấn lấy nụ hôn, vô cùng hung hãn.
Trác Tri Vi lại cảm nhận được đầu lưỡi của nàng, không phải xước như trong tưởng tượng của cô, mà là ôn nhuyễn như cẩu, chỉ là quá mãnh liệt khiến cô chống đỡ không nổi:
“Vậy, quả thực cậu, đã tính toán trước.”
Cô hơi ngả người ra sau, nện lên tủ giày một tiếng "rầm", Hạ Thanh Tây mất đi tâm tư thương hoa tiếc ngọc, giam giữ cô trong không gian nhỏ hẹp, cả người trở nên thô bạo, thở phì phò, tiếp tục châm lửa ở trên người cô: “Đương nhiên.”
Nàng thở hổn hển: “Cậu quá mê người, tớ không nhịn được.”
“Xin lỗi.” Lại xin lỗi theo thói quen.
Trước mặt là thân thể cực nóng như lửa, nhưng phía sau lưng là tủ giày lạnh lẽo, băng lửa đan xen, Trác Tri Vi lại mềm nhũn trong ngực nàng.
Cô cảm thấy nội y buông lỏng trên cánh tay, hai con vật nhỏ vô cùng sống động, ánh mắt nhiễm phải rượu mê ly, cổ hơi nâng lên: "Sao cậu...!lại thông thạo như vậy?"
"Sao, sao, có thể, cởi ra..."
Môi kiều diễm đỏ mọng lộ ra hô hấp mê man:
"Có phải là...!Phương Huyên Dao."
"Không phải." Hạ