“Vi Vi.”
“Vi Vi?”
Đào Kính Hàn nhìn Hạ Thanh Tây cả ngày như ruồi, chân chó dài ngắn, bưng trà dâng nước, không ngừng quay quanh Trác Tri Vi.
Trác Tri Vi hơi nâng cằm lên, đường cằm uyển chuyển tự nhiên, sống lưng thẳng tắp ưu nhã khó tả, ánh mắt nhàn nhạt, cầm ly nước trong tay không để ý tới Hạ Thanh Tây.
Hạ Thanh Tây cũng không tức giận, trước sau đều mang theo ý cười.
Đào Kính Hàn nhìn thấy quai hàm đều chua.
Luôn cảm thấy Trác Tri Vi ở trước mặt Hạ Thanh Tây đều đặc biệt đáng yêu, giống như đã khơi dậy nhân tố ẩn giấu trong kiêu ngạo của cô, giống như một con mèo, thật khiến người ta hâm mộ.
Trong nháy mắt, nàng nhớ tới cảnh tượng tối hôm qua, hít một hơi dài rồi cười đến thoải mái.
Dù không biết mình và Biên Tuế Đồng có đến được với nhau hay không, nhưng may là đã nói ra, dù có hữu duyên vô phận không thể cùng một chỗ nhưng chí ít hai người cũng đã nỗ lực, cũng không có gì phải hối tiếc.
Đột nhiên nàng cảm thấy mình thật đúng là nhẫn tâm, nàng nói người động tâm trước là kẻ hèn mọn nhưng nàng lại một mực dựa vào việc bọn họ đổi vai với thời gian gần một năm, cũng không biết… Biên Tuế Đồng sẽ lựa chọn như thế nào.
Chỉ là, cứ như vậy đi, bây giờ nàng không muốn cưỡng cầu cái gì.
Đào Kính Hàn hít một hơi thật sâu, chớp chớp mắt.
Lâm Khê ở bên cạnh nhìn hai người Thanh Vi giống như không coi ai ra gì ân ân ái ái, cô đã phát giác quan hệ của hai người họ từ trước, vội vàng báo cáo, nhưng kết quả là Triệu đổng thực sự yêu cầu cô đừng động, còn nhờ cô hỗ trợ một chút.
Bây giờ quan hệ giữa hai người họ đã rõ ràng, cô cũng lười làm người xấu.
Nhưng mà...!
Lâm Khê bóp chặt điện thoại, trong mắt hiện lên một tia u ám, bây giờ còn quá sớm.
Hơn nữa hai người họ mới cùng một chỗ không bao lâu, lại...!Lâm Khê đầy khó tin, cũng quá trêu người rồi!
Lúc trước, cô cho rằng Hạ Thanh Tây làm người bớt lo, mới mấy ngày đã bị tát vào mặt, xác thực không có bạn gái cũ, nhân gia đùa mà thành thật cùng CP trong nhóm lĩnh chứng!
Yết hầu Lâm Khê kịch liệt rung động, sải bước đến bên cạnh Hạ Thanh Tây, vỗ vai nàng, bất giác liếc nhìn Trác Tri Vi, nhỏ giọng thì thào: “Đi ra ngoài với tôi.”
Trác Tri Vi sững sờ, trong nháy mắt nhận ra có thể có liên quan đến cô, có chút lo lắng nhìn Hạ Thanh Tây, nắn nắn ngón tay, cảm thấy có chút hoảng hốt.
Trong lòng Hạ Thanh Tây nhanh chóng đốt pháo hoa, cuối cùng vợ của nàng cũng để ý tới nàng rồi!
Âm thầm cho Lâm Khê một lời tán thưởng, cho Trác Tri Vi một ánh mắt động viên, dửng dưng đi theo Lâm Khê.
Hai người đi đến một nơi vắng vẻ, im lặng đứng một lúc Lâm Khê mới cau mày hỏi: “Hai người lĩnh chứng rồi?”
Hạ Thanh Tây kinh ngạc nhìn cô, cũng không có gì phải giấu diếm, không phản kháng gật đầu: “Đúng vậy.”
Còn "Đúng vậy"?, Lâm Khê giận đến ngứa răng, hận không thể ném điện thoại vào mặt nàng cho nàng tỉnh lại.
Thật đúng là không để người bớt lo!
Hạ Thanh Tây hiếu kỳ hỏi: “Sao chị biết?”
Lâm Khê khép hờ mi, hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng, mở khóa vân tay, mở một chủ đề.
Ném điện thoại cho Hạ Thanh Tây: “Em tự xem đi.”
Hạ Thanh Tây nhíu mày, cẩn thận nhìn kỹ mấy dòng chữ.
[Tôi làm việc trong Cục dân chính, là fans cp của Ngẫu Thời.
Mấy người tuyệt đối không thể tưởng tượng được hôm nay tôi đã thấy cái gì đâu, suýt chút nữa kích động đến ngất đi! Coi như là một giấc mơ...]
Có hình ảnh, không có chân tướng, bình luận cũng ít, phỏng chừng sẽ có nhiều người chỉ lướt qua, đã là xem việc vui thì sẽ không mấy ai tin.
[Tỉnh dậy đã lâu, vẫn còn xúc động? 】
[Ahhhhhhhh! Đó có phải là những gì tôi nghĩ không? Thanh Vi cp (Mặc dù tôi biết đó là một giấc mơ của chủ thớt, nhưng tôi tin! Ahhhhh!)]
Hạ Thanh Tây chớp chớp mắt, khống chế ngón tay nhỏ bé muốn nhấn like, vui vẻ trả lại điện thoại cho Lâm Khê.
Nàng xua xua tay: "Cái này không sao, chẳng phải thiên hạ thái bình sao?"
Nói xong, Hạ Thanh Tây thản nhiên cười: "Khê tỷ, chị yên tâm, em hiểu quy củ, sẽ không gây phiền phức cho chị đâu.
Ca ca của em sẽ an bài những chuyện này."
Nhìn dáng vẻ dửng dưng của nàng, lửa trong người Lâm Khê càng tăng, cháy nhanh lên tới đỉnh đầu, khuôn mặt giận đến tái mét: “Em hiểu quy củ?”
Nhận thấy mình quá kích động, cô liền hạ xuống, đè thấp tiếng nói.
"Nếu em hiểu quy củ thì sẽ không yêu đương, thần tượng yêu nhau là chuyện tối kỵ a!"
Cô trợn to hai mắt, cảnh cáo nói: "Tôi nghĩ là em muốn thất nghiệp a!"
Hạ Thanh Tây nhún nhún vai, bộ dáng như con lợn không sợ nước sôi: "Em không hiểu quy củ thì cũng có người hiểu quy củ, cái gì nên đăng cái gì không nên đăng, đại gia đều là người thông minh, trong lòng hẳn đã nắm chắc."
Hạ Thanh Tây dừng lại một chút, từ trong ký ức tìm ra một ví dụ: "Nhìn đi nhìn lại, trong vòng tròn này ai mà không biết chị ấy, hiện tại vẫn là ngọc nữ thuần khiết đây."
Lâm Khê trợn tròn mắt, cũng may cô vốn không phải đến thuyết phục hai người họ chia tay, chỉ muốn biết tình trạng hôn nhân của hai người họ, trong lòng đã có đáp án, sau này có chuyện gì xảy ra cũng có thể chuẩn bị tâm lý.
Cô không khách khí chỉ vào Hạ Thanh Tây: "Tôi không quan tâm em kết hôn hay ly hôn, nói chung hai người kiềm chế một chút, ít nhất đừng quá càn rỡ trước ống kính, đặc biệt là phát sóng trực tiếp!"
Dứt lời, vô lực đỡ trán xua xua tay: "Được rồi, em quay lại đi, cũng không có việc gì lớn, chỉ muốn hỏi em một chút thôi."
Hạ Thanh Tây ngoan ngoãn gật đầu, đi được vài bước liền quay đầu nhìn lại: "Khê tỷ, chị không quay lại sao?"
Lâm Khê tức giận nói, "Tôi nhìn phong cảnh một chút, bị em chọc tức muốn nổ phổi nên giảm bớt tâm tình."
"Ồ."
"Chờ một chút!" Lâm Khê gọi nàng lại, cân nhắc mấy giây, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, mím mím môi: "Tri Vi là cô gái tốt, em đừng..."
Cô chưa kịp nói hết lời, Hạ Thanh Tây đã nở nụ cười ngắt lời cô: "Yên tâm đi Khê tỷ, em muốn cùng chị ấy cả đời cùng một chỗ.”
Lâm Khê cũng không