Lúc này Siêu thoại lập tức đổi hướng gió, nhịn không được tò mò hai người nói cái gì, Siêu Thoại nhất thời náo nhiệt lên, fan cp hận không thể quay lại thời điểm đó.
"Con gái nhắm mắt chính là muốn hôn! Không phải để người ta rụt rè liền không muốn sao? Tây Tây, Ma Ma rất thất vọng!"
"Tôi khóc rồi, hai người này cũng quá ngọt đi, thật không biết tại sao tình cảm chân thực như vậy."
Còn có người chụp màn hình Vương Kỳ Vũ đang mang vẻ mặt cấp thiết lén lút nhìn hai người, lại là một trận haha.
“Vi Vi, chị nhìn xem chị làm Kỳ Kỳ gấp muốn chết rồi!”
“Nhìn hai tay nhỏ bé của Kỳ Kỳ đi, nắm rồi lại buông, buông rồi lại nắm, dáng vẻ hận không thể muốn ấn đầu hai người kia vào.”
Hạ Thanh Tây cầm điện thoại xem say sưa ngon lành, cười tủm tỉm ngồi xếp bằng trên giường.
Trác Tri Vi từ phòng tắm đi ra, vừa lau tóc vừa hiếu kỳ nhìn Hạ Thanh Tây: “Xem cái gì mà vui vẻ như vậy?”
Nói xong liền bước chân dài đến trước mặt nàng, nửa quỳ trên giường, cánh tay đặt lên vai Hạ Thanh Tây, giả vờ nghiêm túc nhìn vào màn hình điện thoại, nhưng đôi môi đỏ mọng mềm mại lại thoang thoảng đánh hô hấp ướt át vào tai nàng, ngữ khí nhàn nhạt lại câu nhân.
Hạ Thanh Tây không khỏi ngưng thần, vô thức khóa điện thoại lại, nhìn tư thế của hai người qua màn hình tối đen.
Trác Tri Vi nhìn vào màn hình câu môi dưới, đôi mắt lóe lên một nụ cười giảo hoạt.
Khuôn mặt xa cách kiêu ngạo kèm theo một chút giảo hoạt, giống như một đứa trẻ thành công pha trò.
Tâm Hạ Thanh Tây thoáng chốc mềm thành một mảnh, có một loại kích động hận không thể trao cả thế giới cho người này.
Nàng đặt điện thoại xuống, dán tay lên vai cô, quay đầu ngậm lấy ý cười nhìn cô, người kia vừa tắm xong như bị một lớp sương mù hư ảo bao phủ, ngay cả miệng cũng tỏa ra hơi nóng, xinh đẹp đến mức không thuộc về phàm trần, nhưng xung quanh vành tai có một vệt đỏ bán đứng cô.
Thật đáng yêu.
Hạ Thanh Tây cười, tiến tới hôn lên chóp mũi của người kia, sau đó đến môi, vừa mổ vừa hôn cũng đủ khiến hô hấp của Trác Tri Vi trở nên hỗn loạn.
“Bởi vì em đoán đúng rồi.” Hạ Thanh Tây cười nhẹ nói, như người không xương tựa vào cổ Trác Tri Vi, ngón tay trêu chọc con hạc nhỏ của cô.
Trác Tri Vi vẫn ngồi thẳng lưng, lông mi như cánh bướm run rẩy, ánh mắt mang theo ý cười, động lòng bắt lấy bàn tay thon gầy của người kia, ôn thamh hỏi nàng: “Đoán đúng cái gì?”
Hạ Thanh Tây cắn xương nhỏ của cô một cái, lại đưa đầu lưỡi ra tinh tế liếm láp.
Có thể là vết cắn hơi sâu, không khống chế được cường độ, Trác Tri Vi đột nhiên nhíu mày, che miệng đẩy nàng ra, đỡ lấy mép giường, cụp mắt nôn khan hai lần.
Hạ Thanh Tây vui mừng nghiêng đầu: “...!A?”
"Em lợi hại như vậy a!”
Trác Tri Vi: "..."
Sau đó bất đắc dĩ nhìn nàng: "Em có năng lực đó sao?"
Hạ Thanh Tây khẽ đưa đầu lưỡi ra, cắn vào giữa hai hàm răng, mặt mày cong thành hình lưỡi liềm, ôm cô từ phía sau: “Nói không chắc em có thiên phú dị bẩm thì sao?”
Trác Tri Vi mỉm cười, dùng đầu ngón tay điểm lên chóp mũi nàng: “Ngốc.”
Yên lặng ôm một hồi, tận hưởng cảm giác thoải mái hiếm có này, Hạ Thanh Tây đột nhiên thấy mũi chua xót, như hài tử cọ cọ vai cô, thanh âm vô cùng đáng thương nói: “Vi Vi…”
“Làm sao vậy?” Trác Tri Vi chậm rãi hỏi nàng.
Nghe thấy thanh âm sủng nịch cùng dung túng của cô, Hạ Thanh Tây đột nhiên cảm thấy ủy khuất, có chút hối hận tại sao lại vào trong vòng tròn này, ngay cả khi yêu đương cũng phải che che giấu giấu.
Nàng đỡ trán, mím môi càu nhàu: “Khi nào chúng ta mới bị chụp ảnh a!”
Trác Tri Vi liếc mắt nhìn nàng, “Muốn công khai sao?"
Làm sao có thể không muốn? Hạ Thanh Tây xưa nay đều cao ngạo, Trác Tri Vi là cô gái xinh đẹp lại tốt như vậy, nàng hận không thể để cho cả thế giới biết hai người thuộc về nhau.
Nàng trầm thấp nói: “Đúng vậy"
Vừa dứt lời, Trác Tri Vi liền cầm điện thoại lên, chuyển sang chế độ chụp ảnh tự sướng, ôm eo Hạ Thanh Tây nhìn vào máy ảnh.
Hạ Thanh Tây vừa ngẩng đầu lên chính là một cảnh tượng như vậy, nàng sửng sốt, vội vàng đoạt lấy điện thoại của Trác Tri Vi, cả kinh nói: “Chị làm gì thế?”
Ánh mắt Trác Tri Vi mờ mịt, con ngươi đen láy có chút nghiêm túc: “Công khai a.”
Hạ Thanh Tây cười một tiếng: “Đừng nháo.”
“Không có nháo.” Trác Tri Vi nhíu chặt mày, nếp nhăn nơi khóe mắt gợn lên, bắt lấy tay Hạ Thanh Tây, thả xuống một nụ hôn: "Tây Tây, em là người quan trọng nhất của chị."
Ý cười nhàn nhạt ẩn hiện trong gió, thanh âm nhẹ như lông vũ nhưng lại có một loại kiên định khó tả: "Chị hy vọng có thể cho em tất cả những gì em muốn.”
Nói xong liền ngượng ngùng cắn môi, không muốn ngẩng đầu nhìn Hạ Thanh Tây, mái tóc đen từ từ xõa xuống, che mất nửa khuôn mặt.
Tim Hạ Thanh Tây như bị thứ gì đó bắn trúng, ánh mắt chớp động, môi mấp máy, nhất thời không nói nên lời.
Nàng chợt nhận ra bất luận đời này hay đời trước, Trác Tri Vi vẫn yêu nàng như vậy, tình yêu của cô khiến người ta cảm động cũng khiến người ta đau lòng.
Đời trước hai người hữu duyên vô phận, phản kháng cùng ác cảm của nàng trong bị Trác Tri Vi phát hiện, thế là từ đó về sau Trác Tri Vi và nàng chỉ là bạn bè.
Chí ít biểu hiện chính là như vậy.
Mà đời này nàng yêu Trác Tri Vi, nàng nguyện ý tiết lộ bí mật của chính mình, sau khi tản băng tan liền nở nụ cười mềm mại như kẹo bông, cô có tính cách nội liễm nhưng lại nguyện ý trực tiếp nói yêu mình.
Tâm Hạ Thanh Tây rung động, giúp cô vén tóc rối ra sau tai, nâng khuôn mặt của cô, giống như đang nâng lấy nguyệt quang, để cô nhìn chính mình.
Ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa vành tai đỏ gần như trong suốt, đôi mắt Hạ Thanh Tây ngấn nước, làm Trác Tri Vi gần như bị dục vọng thâm trầm trong đó nhấn chìm.
Nàng nhướng mày, lười biếng cười, gằn từng chữ: “Vậy em không muốn chị công khai… Em muốn chị,