Âm thanh tan nát cõi lòng, xuyên thấu tận cả một toà nhà.
Những người khác đều bị hấp dẫn lại đây.
Lão Trần trầm mặt, còn thiếu chút đã chửi một câu "ngu xuẩn" : "Các cậu rốt cuộc đã làm gì?"
Nữ sinh cấp ba trước tiên nói: "Không liên quan đến tôi!"
Lông vàng cũng tùy cơ phản ứng lại: "Tôi chỉ liếc mắt nhìn, tôi, tôi không hề làm gì cả."
Lão Trần lạnh lùng liếc Lông vàng một cái: "Nếu tự mình tìm chết thì không trách ta được, chúng ta đi."
Lông vàng vội vàng đuổi theo, nói chuyện cũng không lắp : "Không phải nói tôi đem tích phân cho ông, ông bảo vệ tôi qua ải sao? Ông phải bảo vệ tôi, không thể quỵt nợ —— "
Lão Trần đi qua người Lông vàng: "Đây là chính cậu tìm đường chết."
Nói xong, liền đi xuống lầu.
Dây chuyền vàng cùng học sinh nữ cấp ba cũng không có cách nào, liếc nhìn hắn thương hại, cũng đi xuống lầu.
Lông vàng không có cách nào, chỉ có thể kiên trì đi theo.
Nhưng mới đi xuống một nửa cầu thang, vừa mới quẹo ngang, không đề phòng mà đụng phải một gương mặt tái nhợt.
Coi như lão Trần gan lớn cũng bị giật mình, suýt nữa la lên, nhưng nhớ tới nhắc nhở củ nữ chủ nhân, xem như là ở ban ngày cũng không dám mạo hiểm, chỉ có thể nín họng. Hắn định thần nhìn lại, chính là nữ chủ nhân.
Nữ chủ nhân mặc bộ đồ quần dài màu đen, đôi mắt tối om, nhìn một đám người không có chút tìm cảm nào, âm thanh lạnh lẽo: "Mấy người đang làm gì?"
Rõ ràng là tại ban ngày ban mặt, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.
Lão Trần cười khan nói: "Đi, đi dạo."
Nữ chủ nhân không có một tia biến hóa, hiển nhiên là không tin lời nói của lão Trần.
Lão Trần cảm thấy một tia khí tức nguy hiểm.
Xem ra bà chủ này không phải là một nhân vật đơn giản.
Lão Trần nuốt một ngụm nước bọt, chỉ cảm thấy sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, hắn cũng không phải là người chơi lâu năm, nếu không thì cũng không được xếp ở nhiệm vụ người mới.
Trên người lão chỉ có hai tấm bùa vàng bảo mệnh, những lời kia đều là doạ người mới, hiện tại lão sờ về phía túi, một khi có gì khác thường, thì có thể lấy bùa ra tự vệ.
Về phần những người khác, chỉ có thể tự cầu phúc.
Ngay lúc này, Thẩm Đông Thanh trả lời: "Chúng tôi đi tìm đồ."
Con ngươi bà chủ đảo quanh, tập trung vào Thẩm Đông Thanh: "Tìm thứ gì?"
Những người khác sốt sắng mà nhìn Thẩm Đông Thanh, chỉ lo hắn nói lời gì không nên nói, chọc giận NPC dẫn đến diệt đoàn.
Chỉ thấy Thẩm Đông Thanh giơ lên điện thoại di động cúp nguồn, hỏi: "Có cục sạc điện thoại không?"
Bà chủ trầm mặc chốc lát, đi vào gian phòng thứ nhất.
Bà chủ vừa biến mất, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
"Không sao rồi?"
"Chắckhông có chuyện gì đâu, chúng ta nên đi nhanh lên đi."
Chỉ là chưa về lại lầu hai thì lại thấy bà chủ quay lại trước mặt mọi người —— rõ ràng hồi nãy cô đã đi rồi.
Lão Trần run rẩy một cái, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Còn có việc gì sao?"
Bà chủ lướt qua lão Trần, trực tiếp đi tới Thẩm Đông Thanh, đem một vật bỏ vào tay hắn.
Ánh mắt của mọi người đều dính lên từng hoạt động của bà chủ, chăm chú nhìn Thẩm Đông Thanh, muốn nhìn một chút thứ bà chủ cho hắn, chỉ là còn chưa thấy rõ thì nghe thấy nữ chủ nhân nói một cách lạnh lùng: "Trên lầu là mẹ chồng tôi, bà ấy bị điên rồi."
Sau khi nói xong, bà chủ liền đi thẳng tắp một mạch.
Một đám người như chạy trốn về tới đại sảnh.
Lão Trần đi tới kế Thẩm Đông Thanh: "Bà chủ cho cậu cái gì?"
Trải qua hai lần chơi, lão Trần biết có một số đồ vật nhỏ không đáng kể cũng có thể trở thành mấu chốt giải mã, huống chi là đồ mà NPC tự tay đưa.
Thẩm Đông Thanh sờ sờ túi, rút ra một cọng dây: "Cục sạc pin điện thoại á. Điện thoại tui đang hết pin, có nó bây giờ tui có thể chơi game rồi."
Lão Trần có chút không tin: "Chỉ là cục sạc?"
"Không phải sao?" Thẩm Đông Thanh kỳ quái hỏi, "Ông cũng muốn dùng hả? Chờ tui sạc xong thì cho ông mượn."
Lão Trần: Cmn ai muốn dùng cục sạc chứ
Lão Trần liếc mắt nhìn, phát hiện đúng là cục sạc, cười lạnh mắng một câu: "Đồ ngu."
Đồ của NPC dễ xài như thế? Nói không chừng nó có thể muốn mạng người!
Những người khác nơm nớp lo sợ.
Vốn Lông vàng đang muốn trở thành nhân vật chính, sau khi trải qua chuyện kia, sợ đến mất gan.
Dây chuyền vàng càng không phải nói, trông cậy mười phần vào việc lão Trần dẫn bọn họ nằm thắng.
Chỉ có Thẩm Đông Thanh bị bài trừ ra ngoài.
Hắn tìm ổ cắm để sạc điện thoại, quay đầu lại thì thấy một đám người mặt mày ủ rũ, trong lòng có chút kỳ quái: "Mấy người làm sao vậy?"
Lông vàng đập ghế sofa, đem bực tức tiết ra: "Mày chỉ biết chơi điện thoại di động, nếu như không tìm được hung thủ giết người, chúng ta sẽ chết ở chỗ này!"
Thẩm Đông Thanh hậu tri hậu giác: "Nguyên lai hồi nãy mấy người đang tìm hung thủ giết người." Hắn gãi đầu một cái, nhỏ giọng nói, "Tui còn tưởng rằng mấy người chỉ là đơn thuần đi dạo."
Những người khác: . . .
Sau khi Thẩm Đông Thanh nói xong, lại nói: "Tui có cái ý nghĩa lớn mật."
Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Thẩm Đông Thanh, lão Trần âm thầm cười lạnh một tiếng, cũng muốn nhìn hắn có thể làm cái trò gì.
Thẩm Đông Thanh hơi ngượng ngùng mà gãi đầu một cái, nói: "Gia đình này tổng cộng có bốn người, chúng ta một người đoán một hung thủ, coi như mèo mù cũng có thể va vào chuột chết."
Ngoại trừ A tiên sinh đã chết, gia đình này còn có một bà chủ, một người mẹ chồng bị điên cùng một cặp sinh đôi nữ.
"Tui nghĩ chắc không phải bà chủ." Thẩm Đông Thanh nghiêm túc nói, "Cô ấy là người tốt." Còn cho hắn một cục sạc điện thoại.
Lão Trần như hiểu ý hắn, vội vã ngăn cản: "Không được! Nếu như đoán sai . . ."
Chỉ là Thẩm Đông Thanh không nhìn thẳng lão Trần, đối máy truyền hình nói: "Tui đoán hung thủ là mẹ chồng bị điên."
Xì xì xì ——
Màn hình TV rơi hoa tuyết không ngừng, bầu trời ngoài cửa sổ đột nhiên tối lại, thổi qua từng đợt âm phong lạnh lẽo.
Thẩm Đông Thanh sờ sờ cằm: "Xem ra đã đoán sai, ông nói người đoán sai sẽ bị gì?"
Ánh mắt lão Trần xem hắn bây giờ như người chết: "Đoán sai, sẽ chết."
Thẩm Đông Thanh vừa nghe, thở phào nhẹ nhõm: "Tui còn tưởng rằng có gì ghê lắm, ai ngờ là chết một lần thôi."
Mấy người sợ chết khác: . . .
Thẩm Đông Thanh thử dò xét nói: "Vậy tui đoán lại nha?"
"Không cần không cần."
Những người khác vội vã đứng lên, sợ bị liên lụy, cách rất xa Thẩm Đông Thanh.
Thẩm Đông Thanh cũng không thèm để ý, ngồi trên ghế salon chơi điện thoại di động, nhìn người khác chạy loạn khắp nơi tìm manh mối.
Mãi cho đến sắc trời biến thành đen.
Thẩm Đông Thanh ngáp một cái, đứng dậy chuẩn bị trở lại thăm bạn cùng phòng của hắn. Nhưng mới vừa bước lên cầu thang thì thấy Lông vàng từ bên cạnh chen chúc tới, mở cửa rồi vào trước hắn.
Thẩm Đông Thanh cầm chốt cửa: "Đây là phòng của tui."
Lông vàng ấn lại ván cửa, sắc mặt có chút bối rối, giả hung dữ: "Gian, gian phòng này là của tao."
Bởi vì lúc trước không nghe theo lời chỉ huy, Lông vàng đã bị đám lão Trần xa lánh, phải đối mặt quỷ quái khủng bố một mình. Hắn đang lo lắng nên làm sao sống quá đêm nay, đột nhiên nhớ tới Thẩm Đông Thanh một mình một phòng cũng sống qua ngày thứ hai.
Thẩm Đông Thanh cũng là người mới, không có năng lực bảo vệ tính mạng, thế chắc do hắn may mắn, chọn trúng phòng không có quỷ quái.
Nghĩ đến điểm này, Lông vàng liền nhanh chóng chiếm phòng Thẩm Đông Thanh .
Trong mắt Lông vàng loé lên chút hoang mang khó phát hiện, chỉ lo Thẩm Đông Thanh nhất định phải ở gian phòng này.
Mà Thẩm Đông Thanh chỉ là nhẹ nhàng liếc Lông vàng một cái, cũng không có cưỡng cầu: "Tui không có ý kiến, bất quá bên trong còn có. . ."
Lông vàng còn chưa nghe xong đã đóng cửa, đem nửa câu nói sau ngăn ở bên ngoài.
". . .Một vị khách trọ, không biết hắn có để ý hay không."
Thẩm Đông Thanh sau khi nói xong thấy trong phòng không có phản ứng gì, liền nhún vai một cái, đi vào phòng bên cạnh.
Lông vàng sau khi đóng cửa liền trốn vào trong chăn, giống như chiếc chăn ấm áp có thể cho hắn cảm giác an toàn. Nhưng trong phòng có một cỗ cảm giác mát mẻ kéo tới, coi như bọc đến kín kẽ, cũng không nhịn được run rẩy.
"Bộp bộp bộp —— "
Bên trong gian phòng vang lên tiếng hàm răng va vào nhau.
Lông vàng sợ sệt rước lấy vật xấu, vội vã giơ tay che miệng lại.
Có thể coi là như vậy, âm thanh vẫn không có dừng lại.
Lông vàng