Cùm cụp ——
Kim phút di chuyển về phía trước, đi tới chỗ 12 giờ.
Ngày thứ ba đến.
Dựa theo lời nhắc nhở đầu tiên của trò chơi Vô Hạn Ác Mộng, đúng vào ngày thứ ba, các người chơi sẽ tham gia vào tang lễ của A tiên sinh.
Nhưng mà bây giờ, bốn vị người chơi ngồi thành hàng ở trên ghế salon.
Lão Trần đứng ngồi không yên, nữ sinh cấp ba sắc mặt trắng bệch, dây chuyền vàng im miệng không nói một lời, Thẩm Đông Thanh còn bị bài trừ ở bên ngoài, còn Lông vàng. . . Hắn đã sớm cùng di ảnh tương thân tương ái rồi.
Đối diện bọn họ cũng ngồi bốn người, không. . . , nói chính xác là bốn quỷ.
Sau khi bôi lớp makeup, chúng nó hiện ra dáng dấp khủng bố khi chết.
Trên người bà chủ đầm đìa máu tươi, tứ chi đều có vết chém của rìu; mẹ chồng điên hai mắt đỏ sậm, bất an nhích tới nhích lui, trong miệng không biết nói thầm cái gì; bé gái mặc quần hoa tím ôm cái đầu giống hệt bé, ngoan ngoãn ngồi ở trên chiếc ghế nhỏ.
Trong đại sảnh hoàn toàn tĩnh mịch.
Lão Trần rốt cục không nhịn được mà mở miệng, phá vỡ cục diện bế tắc: "Tang lễ có thể bắt đầu chưa?"
Bà chủ do dự chốc lát: "Tang lễ không có cách nào mà tiến hành rồi."
Người đã chết có thể biến thành quỷ, nhưng mà quỷ chết thì sao? A tiên sinh chết thêm một lần đã chết đến mức không thể chết thêm.
Lão Trần: "Nhưng mà chúng tôi phải hoàn thành nhiệm vụ mới có thể rời đi nơi này."
Bà chủ suy nghĩ một chút: "Điều kiện qua ải là phải tham gia tang lễ cũng như tìm được hung thủ giết người."
Lão Trần dùng sức vỗ ghế sofa, bật thốt lên: "Vậy thì cử hành tang lễ."
Như vậy lại trở về cục diện ban đầu, bà chủ nói: "Không có cách nào để cử hành tang lễ."
Dựa theo tình tiết, bà chủ từ sáng tới tối đều sẽ phối hợp với A tiên sinh dành cho người chơi một ít manh mối, mãi đến tận ngày thứ ba tang lễ cử hành, nếu không có người chơi tìm ra đáp án qua ải sẽ bị đoàn diệt.
Nhưng bây giờ có một vật nghẹn lại ở giữa, dẫn đến cố sự không thể phát triển.
Lúc này liền lâm vào trong khốn cảnh.
Bíp——
Ngay tại lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng còi xe, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Một chiếc xe công cộng dừng ở cửa tiểu viện, chiếu ra ánh đèn cam nhạt.
Tiếp đến cửa xe mở ra, bóng người chân dài một chân bước lên hai bậc thềm cầu thang, rơi xuống trên mặt đất. Vóc người hắn rất cao, mặc áo khoác dài, hiện ra chân dài vai rộng, trong bóng tối không thấy rõ gương mặt hắn, nhưng hắn đứng ở nơi xa xa đó, tựa như lưỡi đao ra khỏi vỏ, sắc bén mà nhuệ khí.
Hắn ngước mắt nhìn về phía đại sảnh, tròng mắt điểm chút ánh đèn cam nhạt, vừa vặn liếc nhìn Thẩm Đông Thanh một chút.
"Chào buổi tối."
Hắn khẽ cười về phía Thẩm Đông Thanh, cất bước đi vào.
Trên ghế salon đã ngồi đầy người, không có chỗ trống.
Bà chủ vội vã đứng lên: "Mời, mời ngài. . ."
"Không cần." Hắn lấy tay ấn bà chủ xuống, trực tiếp ngồi xuống tay vịn ghế sofa, một cặp chân dài không có chỗ để đặt sát vào nhau, "Thời gian không đủ, nói thẳng vấn đề cô gặp phải."
Bà chủ gật gật đầu, đem vấn đề từng cái nói tới: "Là như này. . . Chồng tôi, cũng chính là A tiên sinh lại chết thêm một lần nữa, dẫn đến tang lễ không thể tiến hành, người chơi không thể hoàn thành nhiệm vụ."
Hắn nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng gật đầu đồng ý.
Lão Trần từ trong hàm răng nặn ra một câu nói, âm thanh như muỗi kêu, hỏi Thẩm Đông