Ngươi phải luôn luôn ghi nhớ, Nghê Quần là chị cũng là chủ của ngươi, ngươi phải luôn luôn bảo vệ nàng, tuyệt đối không được học xấu, làm ra những chuyện hèn hạ
✾▬▬▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬▬▬✾
Tề Vân Nhược mặc y phục xanh lục ngồi trong phòng, ở bên ngoài, tiếng pháo đợt sau lại càng to hơn đợt đầu.
Mình y ngồi trên giường, đầu tựa vào trên thành, lông mi dài rũ xuống đổ thành một vệt bóng trên con ngươi.
Trong phòng không giữ lại hạ nhân hầu hạ, hôm nay là đại hỷ của trưởng nữ phủ Tử Dương Bá, phòng Tề Vân Nhược có hai tiểu nha hoàn đều bị ma ma gọi đi giúp đỡ.
Không lâu sau, Thủy Ngọc – nha hoàn thân cận của phu nhân gõ cửa bước vào, vì là ngày đại hỷ, sắc mặt nàng cũng không cầm được mà vui vẻ, chẳng qua ngữ khí vẫn ôn hoà:
"Phu nhân có chuyện dặn dò, mời tam thiếu gia đến phòng đại tiểu thư."
Tề Vân Nhược ngẩng mặt, thoáng nhìn nàng một cái, gật đầu đáp:
"Ta biết rồi."
Đại tiểu thư được Tử Dương Bá và phu nhân cưng chiều từ nhỏ, ở tại viện Đông Uyển, mặc dù không lớn nhưng chỗ nào cũng đẹp đẽ tinh tế, bây giờ nó được giăng lụa đỏ khắp nơi, hiển nhiên là dịp rất đáng mừng.
Ban đầu Tử Dương Bá tiếp khách bên ngoài, giờ lành sắp đến cũng không khỏi muốn vào gặp con gái, đúng lúc đụng mặt Tề Vân Nhược.
"Lão gia."
Thúy Ngọc hạ thấp người, bẩm: "Phu nhân cho gọi tam thiếu gia."
Tử Dương Bá là người nghiêm túc, bình thường cũng không nói nhiều với Tề Vân Nhược, có gặp cũng chỉ gật đầu một cái.
Lão nói: "Vậy vào đi, xem xem mẫu thân ngươi có việc gì."
Sau khi vào cửa Tề Vân Nhược vốn muốn dập đầu, Thúy Ngọc liền đỡ y, nhíu mày bảo:
"Tam thiếu gia, coi chừng xiêm y."
Tề Vân Nhược sửng sốt, sau mới phản ứng lại, đổi thành khom người cung kính gọi một tiếng phu nhân.
Hình như đại tiểu thư Nghê Quần vừa khóc, dựa vào người mẫu thân không lên tiếng, thần sắc thẫn thờ chẳng nhìn ai.
Tử Dương Bá phu nhân – Triệu thị vuốt v e tay nàng, khẽ thở dài, sau đó mới nói:
"Gọi ngươi đến là có chút việc cần phải giao."
"Phu nhân cứ nói." Tề Vân Nhược nhẹ giọng.
"Chuyện này...!trước đó ta đã nói với ngươi rồi.
Hiện giờ trong phủ Sâm Vương đã có hai vị trắc phi, lại còn thêm một vài thị thiếp danh phận thấp kém, chị của ngươi mặc dù xuất thân cao quý, nhưng Vương gia đã có trưởng tử...!Ngươi phải luôn luôn ghi nhớ, Nghê Quần là chị cũng là chủ của ngươi, ngươi phải luôn luôn bảo vệ nàng, tuyệt đối không được học xấu, làm ra những chuyện hèn hạ."
Tề Vân Nhược trả lời: "Vâng, phu nhân."
Triệu phu nhân tiếp tục nói:
"Ngươi là người từ Bá phủ ta theo ra ngoài, thân phận không thấp, huống hồ còn là em trai ruột của Vương phi, chắc chắn sẽ chẳng ai gây khó dễ cho ngươi.
So với việc sau này tách ra, cưới con gái một hộ gia đình nhỏ thì tốt hơn rất nhiều.
Mẹ ruột ngươi mất sớm, Bá gia và ta cũng không bạc đãi ngươi, chờ ngươi đủ lớn rời khỏi vương phủ, ngoại trừ một phần hậu đãi vương phủ cho, Bá phủ cũng xuất thêm một phần.
Nếu tốt số, thứ Vương gia cho ngươi còn tốt hơn so với người phải miệt mài đèn sách nhiều năm không biết bao nhiêu lần."
Tề Vân Nhược chỉ nghe, không đáp.
Những lời này, Triệu phu nhân cũng đã nói nhiều rồi, Tề Vân Nhược có nghe hay không cũng vậy.
Bà đuổi Tề Vân Nhược ra ngoài, còn mình thì tiếp tục an ủi con gái.
Tề Nghê Quần đã trang điểm xong, đội khăn che lên, Triệu phu nhân nhìn trái ngó phải, thấy ổn thỏa cả mới bảo ban:
"Gia đình bình thường không thể so với vương phủ, bên cạnh con không có người trông chừng là không được.
Mẹ có nhìn kỹ lại mấy nha đầu bên cạnh con, cũng không quá vượt trội, nhưng nếu chọn muội muội nào cùng con qua bên đó, ngày sau khó tránh sinh tình nam nữ, cướp đoạt sủng ái của con.
Còn nam giới, thân phận có cao tới đâu cũng không uy hiếp được con."
Tề Nghê Quần nhu hòa, đáp: "Cha mẹ nghĩ cho con thật chu toàn."
"Nếu thằng nhóc kia làm chuyện xấu, con cho mẹ biết, mẹ sẽ trừng phạt nó."
"Theo con vào Vương phủ, sao còn dám không biết điều." Tề Nghê Quần trả lời.
Triệu phu nhân cười cười:
"Quần nhi của mẹ thật có phúc.
Hiện giờ nhị Vương gia được Hoàng thượng để tâm nhất, biết đâu về sau..." Bà ghé sát vào: "Quần nhi chính là mẫu nghi thiên hạ"
Tề Nghê Quần lại trầm mặc: "Mẫu thân mới vừa nói, trong vương phủ vẫn còn không ít người."
Triệu phu nhân kéo tay nàng: "Được rồi Quần nhi, một khi cha con còn, con sẽ không phải lo lắng những chuyện này đâu."
Triệu phu nhân quả thật là lo lắng hết lòng hết dạ cho con gái duy nhất của mình.
Vẻ ngoài Tề Nghê Quần không tầm thường, nhưng hoa nở chóng tàn, không ai có thể đẹp mãi, bên cạnh nàng phải có người có thể thay nàng giữ chân nhị Vương gia.
Bà cũng tình cờ nghe được nhị Vương gia từng ngủ lại nam quán, mà Tề Vân Nhược kia lại có dung mạo cực kỳ giống người mẹ xuất thân đê hèn của mình.
Triệu phu nhân vừa nghĩ đến mẹ con họ, vẫn không kìm nổi phải chau mày.
Lý Sâm vẫn chưa tự mình đến đón dâu, con cái dòng dõi quý tộc cũng không nhất thiết phải cưỡi ngựa tới cho người người cười xem.
Đến giờ, Tề Nghê Quần bái lạy từ biệt cha mẹ, Tề Vân Nhược cũng vừa khéo ngồi lên xe ngựa chở của hồi môn.
Người nhà Tề Bá gia không tới từ biệt y, mấy huynh đệ tỷ muội đều vào trong viện Tề Nghê Quần.
Cùng theo Tề Nghê Quần là bốn đại nha hoàn hầu hạ nàng từ nhỏ, Tề Vân Nhược được xem là dắng nhân(1), đương nhiên không thể có nhiều hạ nhân theo cạnh.
Triệu phu nhân chọn người bên mình đưa đến cạnh y có tên là Lưu Tô, lại sắp xếp thêm một đứa sai vặt tám chín tuổi hầu hạ giấy mực tên Tiểu Thanh.
Lúc này cả ba người ngồi chung một chiếc xe, Tề Vân Nhược trộm vén màn nhìn ra bên ngoài, tân nương tử được trưởng tử phủ Tử Dương Bá là Tề Vân Sam bồng lên xe ngựa, từ chỗ này có thể thấy ngay một góc váy đỏ tung lượn.
Tề Vân Nhược ló đầu ra, muốn nhìn rõ một chút thì bị Lưu Tô hừ lạnh một tiếng:
"Thiếu gia!"
Tề Vân Nhược mất hứng quay trở vào, im lặng không nói.
Phủ Tử Dương Bá có ba vị thiếu gia, ba vị tiểu thư nhưng chỉ có thế tử Tề Vân Sam và đại tiểu thư Tề Nghê Quần là phu nhân Triệu thị sinh ra.
Mẹ ruột nhị thiếu gia Tề Vân Anh mất sớm, bà vốn là thị tì của Triệu thị.
Mẹ ruột nhị tiểu thư Tề Đan Hà là Cổ thị – con gái của một quan nhỏ ở Hộ bộ, rất được Tử Dương Bá yêu thích.
Sau khi Tề Nghê