Lý Sâm nhận ra mình suy nghĩ có hơi lạ, thời điểm hắn gặp người này, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ y không nên trở thành người như vậy.
✾▬▬▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬▬▬✾
Vào nội viện lại là một quang cảnh khác, mấy người phụ nữ kia cũng không theo vào, chỉ có một tiểu công công trẻ cùng hai đại a đầu dẫn đường.
Đi thẳng tới trước một cái sân nhỏ, bên trong là quản sự mới của Tề Nghê Quần – Cao công công.
Nơi này là Đông Mai viện, bài trí gần giống Mặc Liên viện – chính viện của Vương gia.
Cao công công vừa đi vừa nói: "Quy củ trong phủ, trừ Vương phi có riêng một viện, hai vị trắc phi ở Sương Thu viện phía tây, bốn thứ phi ở mặt sau Lạc Hà viện, thị nghi thị thiếp hiện giờ chỉ có ba người cùng ngụ tại Đinh Lan sở.
Ở đây, địa vị Vương phi là lớn nhất, nơi ngài ở cũng được an bài tại đây."
Nơi mà gọi là chỗ ở, chẳng qua cũng chỉ là một mặt trong Đông Mai viện tính từ hai gian phòng phía nam, mà cách hoa viên nhỏ chính là gian phòng của chính thất.
Tề Vân Nhược hờ hững nghe, cũng không biết vào tai được nhiều hay ít.
Lưu Tô âm thầm lườm y một cái, tiến lên: "Thiếu gia của bọn ta còn nhỏ tuổi, chưa hiểu phép tắc, về sau còn nhờ công công quan tâm nhiều hơn." Nàng lấy một thỏi bạc từ trong tay áo ra, đưa sang.
Cao công công nhận lấy, đứng dậy một cách tuỳ ý, nói: "Phòng thiếu gia có hai hạ nhân, thêm Lưu Tô cô nương nữa là ba, vật dụng cần thiết đã được chuẩn bị đầy đủ, lão nô xin phép lui xuống."
Thời gian Tề Vân Nhược ở đây sẽ không lâu, y bị thêm vào danh sách của hồi môn cũng mới đây thôi, Vương phủ không chuẩn bị sẵn cho y một chỗ cũng là chuyện thường tình, chờ vị trí của Tề Nghê Quần vững chắc, đại khái sẽ đá y ra đường.
"Xin tiễn công công."
Lưu Tô ra tiễn.
Tiểu Thanh đánh giá căn phòng, vừa vặn gặp hai nha hoàn tiến vào, đều khom người: "Thỉnh an công tử."
Tề Vân Nhược ngồi trên giường hơi buồn ngủ, nhìn lướt qua bọn nàng, hỏi vài câu: "Ta cần làm gì không?"
Tiểu Thanh mở sổ nhỏ ra nhìn, nói: "Hôm nay thì không, sáng sớm ngày mai phải đến hầu hạ đại tiểu thư và Vương gia thức giấc, thay quần áo, chải đầu."
Tề Vân Nhược hỏi tiếp: "Là đợi đại tiểu thư gọi vào à?"
"Vâng đúng vậy."
Tề Vân Nhược dừng chuyện.
Trong lòng y ẩn giấu một nỗi sợ, cũng có chút khổ sở không biết tỏ cùng ai.
Từ một tháng trước đến nay, mỗi ngày y thức dậy đều bị hai loại cảm xúc này bủa vây, cuộc đời bị xáo trộn một cách khó hiểu, y không biết phải bước tiếp thế nào.
Tân nương tử được đưa vào chính phòng ở phía đối diện.
Tề Vân Nhược mở cửa sổ nhìn thoáng qua, thấy nhị Hoàng tử dẫn nàng ra, hẳn là muốn đến dùng tiệc rượu.
Dường như là hắn nhận thấy có người nhìn mình, nghiêng người, hướng mắt nhìn thoáng về phía nơi ở của Tề Vân Nhược.
Tề Vân Nhược cuống quýt đóng cửa sổ lại.
Giữa tiếng ồn ào huyên náo, Tề Vân Nhược ngủ thẳng tới ngày hôm sau.
Trời còn tối, Lưu Tô đã giục y dậy sang chính phòng.
Tề Vân Nhược mặc nguyên xiêm y mà ngủ, tóc chỉ hơi rối một chút, Lưu Tô chỉnh sơ qua cho y, vuốt thẳng phục trang sắc xanh rồi mới kéo ra ngoài.
Tề Nghê Quần mang theo bốn tỳ nữ thân cận lần lượt là Lưu Bạch, Lưu Danh, Lưu Nguyệt và Lưu Lăng vào phủ, bốn nàng dáng cao mà thẳng, đứng ở ngoài chính phòng.
Lưu Tô dẫn Tề Vân Nhược đến sau các nàng, nàng cầm cái thau đồng đưa qua cho Tề Vân Nhược bưng, bên trong đựng nước sạch trong vắt.
Trong phòng truyền đến tiếng ho nhẹ, hai nữ tỳ cao gầy từ bên trong đẩy cửa ra, thì ra là nha hoàn trực đêm.
Nàng ta bảo bốn người Lưu Bạch vào cửa, theo sau là Tề Vân Nhược, cuối cùng là Lưu Tô.
Nữ tỳ cao gầy đứng giữa phòng, đầu tiên nàng ấy vén tấm màn bên trong lên, cuốn lại bình phong xong mới đi tới nơi chủ nhân nằm nghỉ, màn che còn chưa kéo hết lên đã thấy một người ngồi đầu giường.
Bốn người Lưu Bạch đã gặp qua, đều hạ thấp người cung kính: "Thỉnh an Vương gia."
Lý Sâm chỉ gật đầu.
Lưu Tô đứng phía sau đẩy nhẹ Tề Vân Nhược, Tề Vân Nhược sửng sốt, nước trong thau lắc lư một ít, hất lên trên người hai người phía trước.
Tề Vân Nhược chau mày khó chịu, chợt nhớ đến chức trách của mình, bước lên trước vài bước rồi quỳ gối trước giường, dâng thau đồng lên.
Căn phòng không còn tiếng động.
Chủ tử im lặng, hạ nhân cũng không dám há miệng.
Tề Vân Nhược cảm thấy cánh tay tê mỏi cũng không nghe thấy động tĩnh gì, đành phải cắn răng cố gắng chịu đựng tiếp.
Bí thế, Tề Vân Nhược nhớ kỹ lại hành động của mình, nghĩ rằng mình làm ổn rồi, lén lút ngước mắt liếc nhìn một cái, thấy Lý Sâm đang cúi đầu nhìn mình thì lập tức bối rối cúi đầu.
"Ngươi là ai?"
Tề Vân Nhược ngây người, sau đó mới ngẩng đầu lên.
Trước mắt là nam nhân chính trực khoảng chừng hai mươi, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, chăm chú nhìn y.
Tề Vân Nhược bỗng dưng không biết mở lời thế nào.
Hạ nhân Lục Hiên theo hầu Lý Sâm từ khi còn nhỏ, đưa qua một ly trà rồi thưa: "Đây là tiểu thiếu gia trong nhà Vương phi nương nương."
Lý Sâm gật đầu: "Ra ngoài đi, đừng đánh thức Vương phi."
Đám người nhẹ tay nhẹ chân theo phía sau Lý Sâm, Lưu Tô nhíu mày kéo Tề Vân Nhược một cái, Tề Vân Nhược mới đứng lên đuổi theo.
Hai người Lưu Bạch Lưu Tô ở lại chờ hầu hạ Tề Nghê Quần thức dậy.
Lý Sâm ngồi trên tháp bên ngoài bình phong, Tề Vân Nhược như cũ quỳ gối trước mặt hắn.
Lý Sâm rửa mặt, Lục Hiên đặt đồ chải răng(1) bằng gỗ, lọ muối cùng với nước để súc miệng lên khay, đưa cho Tề Vân Nhược.
Tề Vân Nhược tay vẫn giơ lên cao, hạ xuống một chốc liền cảm thấy mỏi nhừ, Lý Sâm lau khô tay, lại nhìn y một lần.
Đương nhiên là Lý Sâm không phải không biết người này là ai, hôm qua cách mười mấy trượng (5~7m) hắn có nhìn lướt qua, thiếu niên bị một đám bà vú vây quanh đúng là rất dễ thấy.
Dắng nhân nếu là nữ, chủ mẫu (chính thất)có nhiều em gái hoặc cháu gái, tương lai hẳn có thể nâng làm thiếp hoặc trở thành tiểu thiếp cho chủ tử(chồng).
Trong gia đình quý tộc cũng thường có con trai theo làm của hồi môn, con trai không sinh dục được nên nhiều nhà cho đó là giúp đỡ con gái.
Nam tử bình thường đều không có danh phận, hơn nữa tiền đồ của những người này cũng bị huỷ hết, cũng chỉ có số ít được chủ nhân có quyền thế yêu thích thật sự, thả ra rồi ban cho một chức quan.
Nhưng nam luyến lập nghiệp rất khó được người đời chân chính kính trọng, còn trong quan trường thì tồn tại vô cùng gian nan.
Lý Sâm nhận ra mình suy nghĩ có hơi lạ, thời điểm hắn gặp người này, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ y không nên trở thành người như vậy.
Trong phủ Lý