Tề Vân Nhược ngẩn ra, một nỗi hân hoan bất ngờ trồi lên trong lòng, thế nhưng y cảm thấy đây không phải là sự thật, như là y đang nằm mơ.
Lục Lam với Vu Tri mỗi người ôm một cái bọc.
Lục Lam hỏi: "Ngài ăn gì chưa?"
Tề Vân Nhược lắc đầu trong vẻ ngỡ ngàng.
Lục Lam cười: "Nô tỳ đưa đồ sang đã, ngài dùng ít điểm tâm trước đi."
"......!Ừm."
Tề Vân Nhược đi vào phòng.
Mặt mày Lưu Tô hơi tái, cô ta hỏi: "Sao ngươi lại muốn theo Vương gia tới tây bắc? Tại sao đến bây giờ ta mới nghe nói?"
Ấy mà Tề Vân Nhược chẳng nghe lọt lời cô ta, y ngồi trên ghế, thậm chí còn không nháy mắt lấy một cái.
"......!Đại tiểu thư biết chuyện này không?" Lưu Tô bối rối cau mày.
Tề Vân Nhược nghiêng người liếc cô, cái liếc mắt kia khiến Lưu Tô phần nào hãi hùng khiếp vía.
Tuy nhiên cô vẫn mở miệng nói: "Đại tiểu thư biết chuyện này không? Ngươi tự tiện đi theo Vương gia như vậy mà không thưa với đại tiểu thư, bảo đại tiểu thư quản lý nhà sau thế nào đây?!"
Y cụp mắt nghĩ, chắc chắn là Tề Nghê Quần không biết.
Liệu có phải vì chuyện sáng nay Vương gia mới cho mình theo không?
Lưu Tô đã nhận ra rằng bản thân không chiếm được tín nhiệm tại Đông Mai viện, cô định đứng vững ở Quan Hà đinh châu thế nhưng cả Lục Lam lẫn Vu Tri lại không cho cô cơ hội ấy.
Có lẽ Lục Lam đã sớm biết việc hệ trọng này, lại giấu giếm mình, để mình chỉ biết ngây ra nhìn như một con ngốc.
Lưu Tô không nói được thành lời tại sao mình lại giận dữ với Tề Vân Nhược đến vậy, từ đầu y cứ sống trong hai căn phòng nhỏ trong Đông Mai viện không phải là tốt rồi ư? Không ai quấy rầy, không ai sinh sự.
Thế tại sao bây giờ y muốn câu lấy Vương gia? Tại sao phải gây ra nhiều...! chuyện khiến đại tiểu thư không vui thế này? Đại tiểu thư là Vương phi đấy!
Tề Vân Nhược chẳng thèm để ý Lưu Tô, vô vị nhai nuốt hai miếng bánh rồi trở vô phòng ngủ nằm.
Lưu Tô vào theo, thấy dáng vẻ y như thế lại nói không nổi.
"Công tử! Công tử!" Tiểu San vội vã ùa vào, gấp gáp đến độ đầu đầy mồ hôi trong cái thời tiết lạnh lẽo thế này: "Vương phi nương nương gọi người qua ngay."
Mặt Lưu Tô trắng bệch, nhìn Tề Vân Nhược, cau mày với vẻ lo lắng.
Tề Vân Nhược đứng lên xỏ lại giày lần nữa.
Tiểu San mách nhỏ: "Là Nguyên Bảo công công của viện Đông Mai, nhìn cái là biết chẳng tốt lành gì."
Nguyên Bảo, thì ra là tên quản sự viện Đông Mai từng bị y đánh gậy.
Gã ta thấy y đi ra, nói với giọng điệu quái gở: "Tề công tử, Vương phi nương nương cho mời."
Tề Vân Nhược gật đầu, Lưu Tô vội đuổi theo.
Nguyên Bảo vung nhẹ phất trần, lườm xéo: "Vương phi nương nương chỉ gọi mỗi Tề công tử thôi."
Lưu Tô lo lắng nhìn Tề Vân Nhược.
Tề Vân Nhược nói: "Chúng ta đi thôi."
Nguyên Bảo đi đằng trước, bước chân rề rà như cố tình kéo dài thời gian đi đường, chẳng qua lòng Tề Vân Nhược rối rắm, thậm chí đến trước viện Đông Mai rồi cũng không nhận ra ý định của gã.
Thời khắc này, sắc mặt Tề Nghê Quần xấu đến đáng sợ.
Tề Vân Nhược vốn là công cụ cố sủng của nàng, theo nàng gia nhập vương phủ.
Thiếu niên này thoạt nhìn đơn giản đơn thuần lại có thể ung dung thản nhiên khiến Vương gia đề cập tới chuyện chuyển chỗ ở cho mình.
Vương gia càng lúc càng chiếu cố nó nhiều hơn, khi nó đổ bệnh thì chăm nom cả đêm, điều này càng làm Tề Nghê Quần tăng thêm phẫn uất.
Thậm chí vì thế mà nàng dự định đứng cùng thuyền với Quý phi, sau khi Vương gia đi rồi sẽ trừng trị nó.
Ai ngờ nó lại có thể rút củi đáy nồi, thuyết phục Vương gia dẫn theo cùng.
Đúng là không ngờ mà.
Bây giờ Tề Nghê Quần không nén nổi nghi ngờ, ở nơi vắng mặt nàng, Tề Vân Nhược liên tục dụ dỗ Vương gia.
Nó đã có thể ảnh hưởng quyết định của Vương gia.
Ấy mà! Ấy mà! Ấy mà nó sẽ đi ngay bây giờ, mình hoàn toàn không có cách nào giữ nó lại.
"Tề Vân Nhược, ta khinh thường mi!" Tề Nghê Quần cười khẩy một tiếng.
Không riêng gì mình, có lẽ mẫu thân, phụ thân đều khinh thường người này.
Tề Vân Nhược bĩnh tình nhìn nàng, thật lâu sau cũng chẳng nói một lời.
Nàng nhìn thẳng hai mắt y, nói chậm rãi: "Nhưng dù mi có bản lĩnh, có năng lực thì sao? Mi phải nhớ cho kỹ thân phận mi.
Nói êm tai thì là hầu hạ, phanh phui ra bàn thì mi chính là thứ phủ Tử Dương bá vứt bỏ, tặng Vương gia làm đồ chơi ấm giường.
Đừng tưởng rằng Vương gia vậy là đặt ngươi trong tim.
Trước đây phụ thân vung tiền như rác cho Thủy Linh Lung thì sao? Lúc ả đàn bà ấy chết phụ thân còn chẳng thèm lộ mặt...!Khi đó có chuyện gì ư? Là nhị muội muội bị bệnh, hay là tiểu muội muội không khoẻ? Phụ thân cực kỳ đau lòng, đâu rảnh quản sống chết của ả đàn bà thấp hèn ấy!"
Tim Tề Vân Nhược đột ngột thắt lại.
Nàng ta mỉm cười, khuôn mặt lại lộ ra vẻ lạnh lẽo độc ác: "Đi đi, hầu hạ Vương gia cẩn thận.
Đường xá xa xôi, tây bắc giá buốt lại chẳng có thú vui gì.
Ta đau lòng cho chặng đường gian khổ của Vương gia, ngươi hãy ngoan ngoãn vâng lời chàng, để chàng bất cứ khi nào cũng được tận hứng!"
Lòng Tề Vân Nhược đã bị bao phủ trong ngỡ ngàng.
Là vậy sao? Ý Vương gia là vậy sao? Đó là lí do muốn đưa mình theo hầu hạ? Tay y hơi run run, y nhìn Tề Nghê Quần, ép bản thân mình bình tĩnh trở lại rồi quỳ gối trước mặt nàng, nói bằng giọng điềm tĩnh: "Vương phi nương nương, ta xin cáo lui."
Tề Nghê Quần không nói lời nào.
Tề Vân Nhược đứng lên, rời khỏi Đông Mai viện.
Y đi rồi, nàng vung tay hất mạnh chén trà bên cạnh xuống, sứ trắng lẫn nước trà vỡ choang, tung tóe trên nền đất.
Trên xe ngựa, Tề Vân Nhược nhắm mắt, yên ắng như đang ngủ.
Trong xe y ngồi có vật dụng cá nhân của y với Lý Sâm, còn thị vệ còn lại đều cưỡi ngựa.
Cưỡi ngựa tới đại doanh tây sơn cũng cần ít nhất một canh giờ, Tề Vân Nhược ngồi xe ngựa thì càng chậm hơn.
Lý Việt ở ngoài xe, vẫn cứ nhìn ngó với vẻ rất kinh ngạc.
Hắn không hiểu lắm, vì sao Vương gia lại muốn dẫn thiếu niên gà ốm này lên đường? Hắn cụp mắt, đảo con ngươi đầy ý xấu, tự hỏi một hồi rồi phát ra điệu cười khả ố.
Một thanh niên quý tộc phóng ngựa tới cạnh hắn, cười hỏi: "Lý huynh nhớ tới cái gì mà cười vui vẻ vậy?"
Người tới là con cháu Chu gia Chu Lệnh Nghiêm, tính ra cùng lứa với Lý Sâm và Lý Việt.
Ông nội gã – Thừa Ân công Chu Như Sơn và cha của hoàng hậu hiện thời – ông ngoại của Lý Sâm là anh em ruột.
Còn người con em Chu gia khác là Chu Thuận Hải thì có vai vế thấp hơn một chút, mặt mày non choẹt, thoạt nhìn không lớn tuổi mấy, có điều đây là người được hoàng hậu tín nhiệm, Lý Việt cũng không dám coi thường.
Hắn cười, nói với Chu Lệnh Nghiêm: "Nam nhi đích thực, lo việc nước.
Chẳng lẽ không khiến người ta thích chí à?"
Chu Lệnh Nghiêm khen: "Quả nhiên là dòng dõi nhà trời, tấm lòng của Lý huynh, bọn ta không thể sánh bằng."
Lý Việt cười xấu hổ, tự giác cách xa bọn họ chút.
Đến đại doanh tây sơn, thân tín của Triệu Vĩ Đô ra nghênh đón họ, nhưng không quá gây chú.
Triệu Vĩ Đô nói: "Ta sẽ sắp