Tề Nghê Quần mới là vợ danh chính ngôn thuận của người đàn ông này. Hắn có nhiều cơ thiếp như vậy, mà mình chỉ là một đứa cỏn con chẳng đáng kể, được hắn dẫn theo, chắc có lẽ vì thân phận nam giới thuận tiện hơn.
✾▬▬▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬▬▬✾
Tối đến, Tề Vân Nhược khoác áo đọc sách dưới ánh đèn. Hôm nay thao luyện, Lý Sâm không ở trong lều, Tề Vân Nhược cảm thấy hơi lạnh bèn khép áo lại kín hơn. Lều Lý Sâm không lớn mấy, dù sao hắn chỉ là Bách Phu trưởng, chẳng qua vì nằm trong diện thân binh đại tướng quân nên mới được đãi ngộ tốt hơn. Thứ y đang xem là binh thư của hắn. Đọc thì hiểu đấy nhưng không nhìn ra hàm ý gì.
Nay đóng quân gần con sông, Tề Vân Nhược định ra mép sông tắm rửa nhưng trời lạnh quá. Y suy nghĩ, mang chậu lớn tới cạnh bờ múc nước, lảo đảo bưng về, rồi lại đến chỗ nấu nước bưng một chậu nước ấm, đổ hết vào, lúc cởi qu@n áo sởn hết cả gai ốc.
Y cầm khăn vải bố lau nhanh qua một lần, mặc áo trong vào rồi quấn áo choàng lên lần nữa. Đúng lúc Lý Sâm thao luyện xong trở về, sững người. Tề Vân Nhược nói: "Để ta đi lấy nước cho người."
Hắn lại bảo: "Khỏi đi, ta tự mình làm, ngươi đừng ra ngoài kẻo trúng gió." Cơ mà bọn thị vệ ở xung quanh đây nào để hắn đích thân đi. Hắn mới vừa bưng nước Tề Vân Nhược sử dụng qua ra đã có hai người nhanh chóng sang nhận chậu.
Lý Sâm cũng dội qua loa. Hai người nằm cạnh nhau, Tề Vân Nhược hỏi: "Người đói bụng không? Ta thấy tối nay người ăn chẳng được bao nhiêu."
Hắn lắc đầu.
Càng gần biên ải lòng hắn lại càng nặng nề. Cảm giác này vừa giống bồn chồn gần quê, cũng vừa giống phẫn uất bất bình. Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại.
Tề Vân Nhược khẽ thở dài một tiếng, đặt tay lên ngực Lý Sâm: "Vương gia, người có tâm sự, ta nhìn ra. Tuy rằng ta không giúp được gì. Nhưng nếu người sẵn lòng, có thể nói với ta."
Hắn hỏi: "Ngươi từng nghe về Trường Bình công chúa chưa?"
Y do dự, lắc đầu.
"...... Nàng là chị cả của ta, lớn lên cùng ta."
"Công chúa cũng như người, đều được Thái hậu nương nương nuôi dưỡng ạ?" Tề Vân Nhược biết Lý Sâm đã ở cung Từ An từ nhỏ, được thái hậu dạy dỗ.
"Trưởng tỷ mười sáu tuổi bị gả cho A Cổ Nhân Mộc...... làm thiếp," Giọng Lý Sâm bình bình: "Trưởng tỷ là cành vàng lá ngọc, nàng xứng với nam tử tốt nhất trên thế gian này. Thế mà vì phụ hoàng, vì triều đình, xuất giá tới Bắc Trường Thành. Đến nơi hoang dã ấy, thoáng cái đã bảy năm. Năm ấy Tân Nguyên quốc tập kích, tộc Khương như hổ rình mồi, phụ hoàng mệt nhọc, trong tay lại không có tướng tài. A Cổ Nhân Mộc đòi vải vóc, dược liệu lẫn phụ nữ. Phụ hoàng vốn tính chọn con gái trọng thần thu làm nghĩa nữ. Chị ấy lại nói rằng chị là đại công chúa Lý thị, được vạn dân thiên hạ nuôi nấng tới nay, quốc gia lâm nguy, mình nên hiến thân mới phải. Còn nói mình không thể để con gái đại thần xuất giá thay rồi sau đó bản thân hưởng vô số châu báu mà coi đó là chuyện đương nhiên...... "
Tề Vân Nhược nói: "Tấm lòng công chúa, nam nhi cũng chẳng sánh bằng."
"Khi trưởng tỷ xuất giá, phục sức đỏ thắm, vẻ mặt chẳng chút bi thương. Chị dặn ta chăm sóc tổ mẫu với phụ hoàng, mẫu hậu. Nhưng ta nói với chị ấy rằng, một ngày nào đó ta sẽ đón chị về."
Y nắm lấy tay hắn: "Ta tin người, rồi sẽ có ngày này."
Lý Sâm nhắm mắt lại: "Trưởng tỷ được đích thân tổ mẫu giáo dưỡng, những cô gái bình thường nào thông tuệ hay can đảm bằng nàng. Không chỉ riêng ta mà còn với các em trai gái khác. Hồi bé nếu tranh chấp với nhau, chỉ cần gọi chị cả qua là bọn ta có thể dàn xếp êm xuôi đôi bên. Còn lòng tin của mẫu hậu với chị chỉ có thêm."
Tay Tề Vân Nhược siết chặt hơn, lặng lẽ lắng nghe.
"Mười lăm tuổi, trưởng tỷ từng được phụ hoàng chỉ hôn cho thế tử Khâu Ngọc Minh nhà Nguỵ Quốc công. Bây giờ Khâu Ngọc Minh có thê thiếp trẻ đẹp, gia đình êm ấm. Mỗi lần ta thấy gã lại không nén được đau lòng, gã hoàn toàn không biết mình đã bỏ lỡ một người con gái tốt đẹp nhường nào......"
"...... Từ khi chị bị gả đi, tổ mẫu ngày đêm đau lòng. Ta đã thề với tổ mẫu, ta nhất định sẽ đưa chị trở về." Hắn nói xong, thở phào hơi nhẹ nhõm.
Tề Vân Nhược ngồi dậy, hỏi: "Vì chuyện này nên Thái hậu nương nương không gặp người nữa sao?"
Y đâu ngờ rằng mặt Lý Sâm lập tức trắng bệt, rất lâu sau, hắn mới đáp: "Không phải...... tại ta, tại ta.... mà tổ mẫu phong bế cung Từ An."
Trời mưa như trút nước, hôm sau đại quân không thể không dừng lại hạ trại.
Tề Vân Nhược ngồi trên chiếc ghế con trong lều, say sưa ngắm mưa cọ rửa đất đai. Lý Sâm ở phía sau y không xa, không biết đang đàm luận chuyện gì đó với Triệu Vĩ Đô.
Hắn bớt thời giờ nhìn y một cái, bảo: "Đừng gần cửa sổ như vậy, sẽ dính nước mưa đấy."
"Vâng." Tề Vân Nhược dịch ghế con ra sau một bước.
Tính tình Triệu Vĩ Đô hào phóng, nhưng trong thô có tinh, chỉ vào một chi tiết trên bản đồ, phân tích rõ ràng với Lý Sâm. Tề Vân Nhược loáng thoáng nghe được gì đó liên quan đến lương thảo. Trước kia đều là tam quân chưa đi lương thảo chuyển trước. Lần này khi Lý Sâm ở kinh thành đã đại diện bộ Hộ trình sổ con lên, triệu tập lương thảo từ các quận huyện chung quanh, những cái này đều sẽ ghi chép kỹ càng tỉ mỉ trong danh sách, coi như là triều đình thu mua. Trong ba châu lớn ở tây bắc thì huyện Hà La sản xuất lương thực lớn nhất, lại còn chăn nuôi nhiều bò dê. Vốn tại đây còn ba ngày nữa là có thể tới ngoài huyện Hà La đóng quân bổ sung lương thảo, bây giờ vì mưa to mà đại quân dừng lại, lương thực sẽ túng thiếu chút ít.
Lý Sâm nói: "Ý tướng quân, bổn vương đều hiểu."
Đối với việc Lý Sâm xuất hiện trong quân, Triệu Vĩ Đô đúng là có chút lo lắng. Ông làm chủ tướng, thân phận đang mang lại là bề tôi Lý gia. Ông vẫn lo Thuần Vương sẽ lấy thân phận thân vương tôn quý ra chỉ tay năm ngón, tuy rằng trong triều Thuần Vương rất nổi danh, thế nhưng dù sao hắn cũng chưa từng dẫn binh. Ấy mà ngoài dự liệu của ông, Thuần Vương lại chẳng có ý tranh quyền chút nào. Ngày ngày dựa theo ý định của ông dẫn người ra ngoài thao luyện, họp bàn tướng sĩ lớn nhỏ trong quân hầu như chưa từng có sự hiện diện của hắn.
Thuần Vương cho ông mặt mũi như này, ông sao có thể không ghi nhớ không cất nhắc. Thành thử công việc trọng đại trong quân Triệu Vĩ Đô vẫn sẽ đến chỗ Lý Sâm nói rõ ràng.
Lý Sâm cũng là người hiểu lí lẽ. Triệu Vĩ Đô có qua có lại, hắn chỉ cảm tạ, cũng không dò hỏi dư thừa gì. Hắn biết cái mình cần phải biết đã đủ rồi.
Hắn tiễn Triệu Vĩ Đô đi, Tề Vân Nhược đứng lên theo sau hắn. Trước khi đi Triệu Vĩ Đô có liếc nhìn y, y cũng thẳng thừng nhìn lại. Ông ta cười cười rồi rời khỏi.
Cơm trưa có lương khô với canh thịt. Tề Vân Nhược còn nửa bao hồng táo khô với sơn tra vài ngày trước theo tới gần trấn mua về. Lý Sâm ăn một trái sơn tra, bỗng dưng nói: "Chắc Vi phi sinh rồi."
Y sững sờ.
Hắn lẩm bẩm: "Không biết là nam hay nữ."
Tề Vân Nhược nuốt thịt quả hồng táo xuống, hỏi với giọng bình thản: "Vậy người thích bé trai hay bé gái?"
"...... Hiện tại, nên càng nhiều con trai càng tốt."
Y gật gật đầu, tâm trạng không ngừng tuột dốc.
Sau khi ăn xong, Lý Sâm ôm Tề Vân Nhược, nghe