Khi đánh trận với người Khương, chúng không để người ta có thì giờ bày bố trận hình.
Nhưng lần này Lý Sâm muốn chờ họ đến, dư dả thời gian.
▬▬▬▬▬๑۩۩๑▬▬▬▬▬
Thời điểm Triệu Vĩ Đô đang tra xét nghiêm ngặt tại các cửa quan, có hai người được Tư Đức bí mật dẫn đi, hai người này là thủ lĩnh mật thám do Tân Nguyên quốc cài vào quan nội.
Tên là Viên Phi Vũ và Tra Hà.
Khi Lý Sâm đi rồi, Tề Vân Nhược vốn tính qua nhà Viên tỷ thăm mấy đứa nhỏ rồi về, có điều đang đi trên đường bắt gặp anh A Thành đang dẫn theo hai người.
Quan sát hai người kia, y chau mày với đôi phần ngờ vực.
Trông khá quen mặt, tuy không biết, nhưng hình như họ thường xuyên xuất hiện trước mặt mình.
Ma xui quỷ khiến Tề Vân Nhược chuyển sang đi đường vòng, theo chân từ khoảng cách xa.
Không phải tướng quân Tư Đức phụ trách chi viện, còn tướng quân Triệu Vĩ Đô đang loại trừ gian tế sao? Anh A Thành là thủ hạ của tướng quân Tư Đức, ảnh đang làm gì vậy?
Tim y như bị đâm chích, đau nhói xoáy sâu chợt thoáng qua.
Khu vực Tư Đức đóng quân khá đặc biệt.
Bởi vì ở đây có rất nhiều hộ quân nhân địa phương, quen biết lẫn nhau, cũng thường thuê người làm bản địa vào giặt giũ nấu nướng.
Trái ngược với đại doanh Triệu Vĩ Đô thứ bậc nghiêm ngặt, trạm gác cách mỗi vài bước.
Lúc Tề Vân Nhược theo vào chẳng mấy ai chú ý, nhưng càng đi sâu vào trong càng tập trung nhiều người, một người lạ như y thật sự nổi bật.
Làm sao bây giờ? Tìm ai đây? Triệu tướng cũng không có ở khu trú quân, người của Vương gia lại đi hết cả, liệu người ta tin y không? Chỉ dựa vào cái trực giác do thấy hai gương mặt quen quen được Tư Đức đưa đi, ai sẽ tin có thể có âm mưu đang ấp ủ trong này.
Hiện tại chỉ qua nửa canh giờ từ khi đại quân Lý Sâm xuất phát.
Tề Vân Nhược bỗng đổi hướng nghĩ.
Hai người kia vào từ cửa chính, thân phận đặc biệt, nhưng có lẽ sẽ không ra từ cửa chính.
Y đi vòng tới cửa sau khu trú quân, từ đây sang khu trú quân của Triệu Vĩ Đô gần hơn chút.
Nhìn ra phía sau cánh cửa, chỉ nháy mắt ấy y đã có cảm giác không sao nói rõ được, song chân y như mọc rễ, không thể động đậy.
Chừng khắc sau Viên Phi Vũ với Tra Hà bước ra.
Trên gương mặt Viên Phi Vũ còn treo một nụ cười lạnh lùng, gã nhớ tới lời Tư Đức vừa nói: "Bọn mi nghĩ rằng tất cả hành động của mình nằm ngoài dự đoán của bổn tướng quân ư? Lúc bổn tướng quân bắt đầu thủ Ngọc Thự Quan bọn mi vẫn còn là đám nít ranh đấy."
Viên Phi Vũ với Tra Hà không đáp lời, bởi vì họ là thịt trên thớt, họ chỉ có thể nghe theo xử trí của Tư Đức.
Song Tư Đức chỉ bình tĩnh chuẩn bị thả họ đi, đồng thời đưa ra một yêu cầu — Ông ta muốn họ lập tức ra roi thúc ngựa xuất quan, tập hợp lực lượng phục kích đội ngũ của ông ta trước khi tới lũng Nhạn Lạc vào mấy canh giờ nữa.
Tra Hà trợn mắt lên nhìn, vẻ mặt chẳng thể tin nổi.
Viên Phi Vũ nhanh chóng nghĩ thông, cười khẩy: "Tư tướng quân muốn kéo dài thời gian mặc kệ sống còn của Vương gia các ông à?"
Ánh mắt Tư Đức lạnh lẽo: "Bọn mi làm thế chẳng chút tổn hại nào.
Nếu Thuần Vương thắng đậm, gặp tai ương tiếp theo sẽ là Tân Nguyên quốc bọn mi."
Viên Phi Vũ trầm ngâm một hồi, bỗng nhiên nói: "Nói vậy hẳn Tư tướng cũng biết Phó Lương nhỉ."
Ông ta cười cười, trong mắt tràn đầy sự giễu cợt.
Ấy mà Viên Phi Vũ càng hả hê hơn.
Giữa đám hoàng tử Đại Khang chẳng thiếu chuyện lừa gạt lẫn nhau, chết đi Thuần Vương, đích thực là chuyện càng thêm tốt với họ.
Theo hắn biết, các hoàng tử Đại Khang khác chẳng có năng lực được như Thuần Vương.
"Được! Bọn ta đồng ý với ông." Hắn cười đáp.
Từ xa Tề Vân Nhược thấy hai người đi ra, trong lòng sợ hãi, nhưng một hồi kèn lệnh đã cứu y.
Đại quân của Tư Đức bắt đầu thu xếp này nọ, chuẩn bị nhổ trại đi bất cứ khi nào, hai canh giờ tới họ sẽ xuất quan chi viện Thuần Vương.
Chớp mắt cái mọi người bên cạnh đã bắt tay vào làm, y hít vào một hơi, nhặt đại cây chổi bắt đầu quét sạch đồ dơ bẩn trên đất.
Viên Phi Vũ với Tra Hà bận suy nghĩ chuyện trong lòng, không để ý thấy y.
Nhưng khi thấy người phía sau họ, y chợt ngừng thở, là anh A Thành.
Đổng Thành im lặng liếc qua y, cái ánh mắt ấy rất phức tạp.
Y vội cúi đầu không nhìn lại.
Đổng Thành đưa hai người đi lấy ngựa, sau đó sẽ dẫn họ đến một cửa quan bí mật để rời đi.
Y lặng lẽ theo sau.
Đổng Thành nghe thấy tiếng nhưng không cản — hắn cũng vừa mới biết được ý định của tướng quân Tư Đức, thoáng ấy hắn đã nghĩ rằng tên Vương gia kia chết đi cũng tốt, Tề Vân Nhược liền được tự do.
Mạng vợ chồng họ nhờ tướng quân cứu, tướng quân muốn hắn làm gì hắn đều sẽ hoàn thành.
Trong tiếng bước chân hỗn loạn, Đổng Thành dẫn bọn họ tới chuồng ngựa tư nhân của Tư Đức.
Tề Vân Nhược tránh ở bên ngoài, bỗng dưng, y nghe thấy điệu cười chế giễu của Tra Hà: "Đa tạ vị đại nhân này đã dẫn đường, bây giờ anh em chúng tôi sẽ đi tập trung lực lượng để chặn tướng quân các vị, chắc chắn tính toán chính xác, đến khi Tư tướng đến được chỗ Thuần Vương thì hắn ta chết ngắt rồi.
Ông ta sẽ ngư ông đắc lợi."
Viên Phi Vũ chọn ngựa xong, Đổng Thành lặng thinh dẫn họ ra ngoài.
Tề Vân Nhược bịt chặt mũi miệng mình, nấp sang một bên, chờ khuất bóng họ y mới đứng dậy chạy như bay ra ngoài.
Trong đầu rối nùi, y dắt ngựa của mình đi trước mới nhớ ra giờ mình không thể xuất quan.
Triệu Vĩ Đô thì không biết đang tuần tra ở đâu rồi, người ta sẽ không tin y đâu.
—"ta sẽ để lại cho ngươi một con dấu, lỡ khẩn cấp đỡ phải lóng ngóng tay chân."
Tề Vân Nhược lấy ra một con dấu riêng bằng ngọc thạch từ trong ngực áo.
Y phóng ngựa xuất quan, mà lúc này, đã một canh giờ trôi qua từ khi Lý Sâm đi.
Một canh giờ, khoảng cách đến lũng Nhạn Lạc, nếu đi nhanh thì đã được gần một phần ba quãng đường.
Lúc Vương gia xem bản đồ, Tề Vân Nhược chỉ nhìn lướt qua.
Biết phương hướng đại khái nhưng chưa từng nghiên cứu bản đồ kỹ càng tỉ mỉ giống như hắn, biên cương cát bụi mênh mông, y lần theo dấu vết quân đội Lý Sâm để lại.
Y đoán rằng dẫu sao Tư Đức cũng không dám trắng trợn gây bất lợi cho Vương gia, chỉ cần mình giữ chân Vương gia trong khoảng thời gian Tư Đức trì hoãn, để Vương gia tạm thời đừng đụng phải đám người tộc Khương là được.
Sau đó mười vạn năm nghìn người đối mặt bao nhiêu người Khương cũng chẳng sợ.
Tư Đức, sau này đã có Vương gia xử trí.
Nhưng dù sao đã chậm hơn cả canh giờ, ngựa của Tề Vân Nhược chạy lại không nhanh, qua non nửa ngày đúng vào ngay giữa trưa, toàn thân y đã đẫm mồ hôi, nhìn lên mặt trời chói chang, nhất thời chẳng tìm ra được đường.
Lũng Nhạn Lạc, lũng Nhạn Lạc...!đi xuôi theo sông Vân trước lũng Nhạn Lạc.
Dường như y từng láng máng nghe Vương gia nói.
Đất đai thay đổi, cát bớt dần đi, dấu vết trên đường cũng càng ngày càng mờ.
Biên cương dân cư rất thưa thớt, y vừa đi vừa phân biệt phương hướng, tốc độ mỗi một chậm.
Thực ra tốc độ của năm nghìn người hẳn phải nhanh hơn mười vạn người, cho nên Lý Sâm hành quân thật sự không quá nhanh.
Tới chiều họ mới lờ mờ thấy lũng Nhạn Lạc.
Không biết tại sao Lý Sâm bỗng dưng vọng về Ngọc Thự Quan.
Lý Việt kế bên hắn, hỏi: "Vương gia sao vậy?"
Hắn lắc đầu, xoay lại bảo: "Không có gì." Thế nhưng hắn không dằn được một cảm giác kỳ lạ chợt trồi lên trong lòng, là Tiểu Tề đang lo cho hắn, đang nhớ hắn ư?
"Báo — Vương gia, ba dặm (1.5km) phía trước không nguy hiểm."
"Tạm dừng nghỉ ngơi chỉnh đốn."
"Rõ."
Lý Sâm xuống ngựa, lại thoáng quay đầu nhìn về hướng Ngọc Thự Quan, nét mặt đôi chút dịu dàng.
Chắc sẽ Tiểu Tề lo lắng, tiếc rằng chuyến đi này nguy hiểm, mình chẳng thể dẫn y đi.
Hẳn giờ này đại quân của Tử Đức đã xuất phát được một lúc.
Xa xa, lũ dã thú bắt đầu gầm hú trong trời xế chiều song lại chẳng dám tới đây.
Chờ nghĩ ngơi đủ, Lý Việt tới hỏi đại quân tiếp tục đi không, Lý Sâm gật đầu.
Cách đó không chợt có tiếng sói tru tréo, Lý Sâm vốn đang chuẩn bị lên ngựa thì dừng động tác lại.
Hắn phóng tầm nhìn ra xa, thấp thoáng thấy được lũng Nhạn Lạc, lại nhìn lướt qua hướng sông Vân bên kia: "Tiếp tục tiến tới trước."
Đại quân xuất phát tới hướng sông Vân, không biết vì sao, lòng hắn không yên nổi.
Khi trời nhá nhem tối, Tề Vân Nhược gặp sói, nhưng không phải cả bầy mà chỉ mỗi một con.
Y đang cưỡi trên một con ngựa mệt lử, sói ta hạ thấp thân mình, lạnh lùng theo dõi y.
Tề Vân Nhược không đồ ăn cũng không vũ khí.
Y cảm nhận được nỗi tuyệt vọng khủng khiếp, cũng cảm thấy ngựa của mình sợ tới phát run, nó thấm mệt rồi, chạy không thoát khỏi sói.
Độc sói nhận ra y yếu ớt, thình lình xộc tới.
Ngựa Tề Vân Nhược hí vang một tiếng.
Y mở to mắt phóng ngựa chạy.
Trong ánh lửa đất đèn, một mũi tên phóng tới từ phương xa, ghim vào thân độc sói, nó lập tức nhào xuống đất.
Cuối cùng Tề Vân Nhược cũng không gượng nỗi nữa, ngã ngay khỏi ngựa.
"Tiều Tề —"
Hốc mắt Lý Sâm như muốn nứt ra.
Khuỷu tay Tề Vân Nhược va