Chương có nội dung bằng hình ảnh
"Vương gia à. Trong cuộc đời này người là người đối xử với ta tốt nhất. Người dẫn ta xuất chinh, bảo vệ ta, ta lại chưa từng làm được gì cho người."
✾▬▬▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬▬▬✾
Trong trận lục hoa, vị trí của Lý Sâm vẫn như cũ, vòng tròn ngoài biến đổi, nhô ra thành hình sáu cánh hoa, nhân số trong chu vi vòng nhanh chóng di chuyển đến vị trí mình nên đứng. Kỵ binh, bộ binh phối hợp lẫn nhau; cung thủ, lính cầm thương xa gần phối hợp ăn ý. Tuy nhiên sau khi bị tiêu hao phần binh lực tộc mình tại trận bát quái đầu tiên, dân Khương hiển nhiên cảnh giác hơn rất nhiều. Mà trận lục hoa thì dựa vào vây công số đông, số người của Lý Sâm◊ ít, chỉ tích tắt thôi đã nhìn ra thiếu hụt.
Bây giờ tiếng chém giết đã vang ầm trời, Lý Sâm đứng cầm đao, dõi mắt khắp nơi, chỉ huy phân công binh lực xung quanh.
"Vương gia, sắp không giữ nổi trận hình rồi... "
Quân Khương gào thét tấn công vào trong trận, anh em thương vong đã khiến cho lòng thù hận cùng với lửa giận của chúng thêm sâu. Chiến mã dưới thân chúng dũng mãnh, toàn toàn chẳng sợ binh khí lính Khang — Sau quấy nhiễu ngoài vòng lục hoa, chín tên dạ xoa Tây Kiêu cao to đùng đùng xông tới.
Lý Sâm nắm chặt đao, nói: "Đổi trận vẩy cá, đổi!"
Tuy Nỗ Bỉ Cáp không biết cách phá trận, song dựa vào nhân số đông và dũng mãnh là đã hơn người Đại Khang hai điểm. Cứ đánh bậy đánh bạ, đánh thẳng vào trong trận.
Mười hai dạ xoa vốn là chiến sĩ dũng mãnh nhất Tây Kiêu, thêm Nỗ Bỉ Cáp, mười tên dường như ở chỗ không ai, hơn trăm người cũng chẳng cản được. Sau lưng chúng cả một vùng máu tươi, đi tới trước nữa, chúng lại không tiến được.
Lý Sâm đích thân nghênh chiến, bên cạnh hắn là những thị vệ tinh nhuệ nhất phủ Thuần Vương. Hắn giương đao, chém một đòn xuống, hơn chục người hét lên chiến đấu tại chỗ. Đao của Lý Sâm bổ về phía Nỗ Bỉ Cáp. Nỗ Bỉ Cáp sử dụng trường kích, nâng lên nhẹ nhàng, cách Lý Sâm, quát: "Vương gia người Hán, để lại mạng!"
"Có gan mày tới lấy."
Tư Đức vẫn chưa xuất hiện. Tề Vân Nhược nấp sau một tảng đá, được một đội thị vệ bảo vệ ngay bên cạnh. Thế nhưng tình hình mỗi một hiểm, sắc mặt của người kế bên y cũng ngày càng nặng nề.
Chừng nào Tư Đức còn chưa đến, năm nghìn người bọn họ còn nguy cơ bị diệt chừng nấy. Tề Vân Nhược đứng lên tìm bóng dáng Lý Sâm giữa triệu người, nhưng không thấy — bên tai đột nhiên thu được một âm thanh "ĐÙNG", rung chấn cả màn nhĩ. Tảng đá trước mặt bị nứt ra. Sau đó có tiếng thị vệ kinh hô, rồi hét to một tiếng, đâm kiếm tới. Khi này y mới biết trước mắt là một gã đàn ông dị tộc vạm vỡ, trên mình chỉ quấn mỗi tấm da, ánh mắt toát ra sự nguy hiểm, hai tay mỗi tay nắm một cái chày lớn. Gã quát bằng tiếng Khương, dựa vào biểu cảm có vẻ như chẳng thèm bận tâm mấy thị vệ này tí nào.
Lòng Tề Vân Nhược thắt lại, không khỏi lùi lại mấy bước. Gã ấy dùng một chày đánh văng thị vệ đang che chắn ra ngoài, chỉ nhắm đuổi theo y — y được bảo vệ bên trong, có vẻ như là chủ tử.
Nhóm thị vệ phản ứng rất nhanh, chốc lát đã có bảy tám người vây gã ta lại, đồng loạt đánh tới. Gã vạm vỡ ấy cao tám thước (1.84m), thân thể ngăm đen rắn chắc, cơ bắp tay phình to, vung tay một cái là đánh văng người một phía ra xa. Người phía khác không dám sáp tới, chỉ đảo xung quanh tìm thời cơ. Tim Tề Vân Nhược đập dồn dập, cố lùi về sau một bước, lại suýt bị vấp, trên đất toàn là đá hòn của tảng đá vừa bị đập nứt toác một nửa. Thấy gã vạm vỡ gào thét về hướng một thị vệ, tim Tề Vân Nhược như lỡ nhịp, cầm một khối đá to gấp hai nắm tay lên, hô một tiếng rồi dùng hết sức ném tới, nện thẳng vào đầu gã ta.
Gã vạm vỡ dừng bước, xoay người lại, mắt trợn trừng trừng. Thị vệ phía sau gã chớp thời cơ, hai tay nắm kiếm chạy đâm tới. Trường kiếm đâm thủng da thịt, gã ta chỉ rống lên giận dữ, đánh một chày ra sau. Thị vệ bị đánh trúng ngực, thanh kiếm theo đó bị kéo đi. Hắn nằm trên đất phun ra một ngụm máu tươi.
Gã ta hoàn toàn không để ý đến vết thương, tiếp tục hướng về phía Tề Vân Nhược. Tề Vân Nhược thở gấp, hai chân run run. Hai thị về nằm trên đất liếc nhau, đồng loạt đứng dậy lao tới, mỗi người ôm một cánh tay gã. Rồi có hai người khác cũng bò lại, ôm lấy hai chân gã.
"Tề công tử, cậu chạy mau đi — chạy tới chỗ Vương gia đi!"
Gã vạm vỡ vùng vẫy cánh tay, sắp sửa quăng được người ra. Y nhìn vào họ, không hề chạy. Rồi bỗng dưng như bị điên, y lao tới, dao găm ghim thật sâu vào ngực gã.
... Dao găm đâm vào, chớp mắt máu phún ra tung tóe. Y chỉ cao tới ngực gã, máu liền bắn lên mặt y, nóng ẩm, kèm theo vị rỉ sắt nồng nặc.
Gã vạm vỡ ngã xuống cái rầm, bốn thị vệ né ra, mệt mỏi đứng tựa một bên. Tề Vân Nhược lấy lại bình tĩnh, nhìn tới người thị vệ bị đánh trúng ngực kia. Ngực hắn bị lõm xuống, máu tươi liên tục tuôn trào, hai mắt vô thần nhìn vào không trung, sắp không xong. Y nhìn hắn với gương mặt buồn bã, hỏi: "Anh tên gì?"
Hắn đã không nói nổi nữa rồi, nhưng lại nhìn chăm chăm vào y. Một người kế y bảo: "Anh ta tên Khâu Thụy."
Khâu Thụy nhắm mắt lại.
Lòng Tề Vân Nhược đầy rẫy sự ngỡ ngàng. Y thấy xa xa vang tiếng chém giết ầm trời, thấy sinh mệnh chớp mắt trôi đi. Đây là "Thây lính lấp đồng cỏ"[1], là "Hỡi ôi xương trắng chung mồ chơ vơ[2]", là "sáo văn[4] bi khúc dưới biển trăng, chinh y người khoác sương trời[3]." Câu văn trong trang sách hóa thành cảnh tượng trước mắt... Vương gia? Vương gia đâu? Tề Vân Nhược đứng dậy, nhận ra chiến cuộc đã thay đổi. Trong trận vẩy cá, các binh sĩ vẫn đang giữ vững trận hình tấn công theo đường chéo, loại bỏ được vô số người Khương — Rốt cuộc không hề phí công Lý Sâm luyện binh nhiều ngày qua. Thi triển ba trận hình, quân Hán chống được hai đợt tấn công từ chúng, còn xung phong liều chiết giết được mấy ngàn người. Y thấy rõ được nơi Lý Sâm đứng, ở chỗ mình thì ít người Khương, nên chạy lảo đảo tới.
Lý Sâm với Nỗ Bỉ Cáp đã rớt xuống ngựa, trên người cả hai đều mang thương tích. Mặt mày Nỗ Bỉ Cáp dữ tợn, hai tay nắm kích, gã đột nhiên cười điên dại: "Vương gia người Hán! Tối nay Công chúa nhà mày phải đi làm tân nương cho Đại vương tử bọn tao. Luận về quan hệ của người Hán chúng mày, mày nên gọi Nhị vương tử bọn tao là gì nhỉ? Em trai của chồng chị? Có phải là anh rể không ha?"
Lý Sâm rút đao lùi về sau một bước. Nỗ Bỉ Cáp nắm kích đâm tới. Hắn xoay người lộn mình, hai chân quặp trường kích, nảy thân lên, bắt lấy chuôi đao bổ về phía Nỗ Bỉ Cáp. Nỗ Bỉ Cáp không thể làm gì khác ngoài buông binh khí, chụp thân đao, lưỡi đao cắt một đường sâu hoắm vào lòng tay gã. Lý Sâm liên tục dồn sức, Nỗ Bỉ Cáp đá qua. Hắn rút đao lại rồi lên gối chặn, nương lực đè gã xuống đất, hô to, nắm đao đâm xuống.
Ấy mà gã lại lộ ra nụ cười đạt được mục đích. Phía sau, ngọn giáo của một tên dạ xoa Tây Kiêu đang phản chiếu trong mắt gã. Đồng tử Lý Sâm co lại. Thế nhưng sau lưng lại có cảm giác bị ghì xuống, tên đấy ngã lên người hắn, còn kéo theo đao hắn ghim vào ngực Nỗ Bỉ Cáp.
Toàn bộ cảnh tượng phát sinh trong ánh lửa đất đèn. Lý Sâm quay người làm cho người sau lưng ngã ra đất. Nhìn vết thương xuyên thủng qua ngực tên đấy, dường như tên đấy còn chẳng biết vì sao mình lại chết, trong mắt đầy vẻ khó tin. Hắn đoán ra gì đấy, ngoảnh mặt trông ra đằng sau—
Tề Vân Nhược giơ cây gậy không biết nhặt được ở đâu, giọng run: "Vương gia..."
Mình mẩy lẫn mặt mặt mày y đều vấy đầy máu. Hắn vòng tay ôm cả người vào lòng. Y nắm lấy cổ áo hắn, mở to mắt, gương mặt sáng bừng ánh lửa cách đó không xa.
Khi này, Nỗ Bỉ Cáp lẫn chín quỷ dạ xoa gã dẫn theo, đã chết sạch.
Số người còn lại của Lý Sâm xấp xỉ hai ngàn. Mấy ngàn người tộc Khương mất đi chủ tướng cũng đã mất luôn ý chí