Tại hạ là quan Thường trực[1] tộc Khương, thân tín của Quốc chủ, xin được gặp Thượng Quan đại nhân
▬▬▬▬▬๑۩۩๑▬▬▬▬▬
Bọn Viên Phi Vũ vừa vào cung đã bị tước vũ khí, nhốt ở một nơi khác.
Thành Tư Cật ở trong cung điện trước đây từng giam Phượng Tường, bình chân như vại, từ vua một nước biến thành tù nhân, trông hắn chẳng có gì là không thích ứng được.
Nữ tì dòng Thích đưa cơm canh tới, hắn còn mỉm cười nói cảm ơn.
Khi này Tra Hà dẫn mấy thị vệ của Thành Tư Cật cưỡi ngựa nườm nượp tới nhà cựu thần Thượng Quan Nghiêu, ở trước của nhà la lớn: "Tại hạ là quan Thường trực[1] tộc Khương, thân tín của Quốc chủ, xin được gặp Thượng Quan đại nhân."
Gã rêu rao cả đường dẫn tới không ít ánh mắt, có người hỏi nhỏ: "Thường trực tộc Khương? Là quan gì vậy?"
"Chưa từng nghe qua chức quan này..."
Tra Hà siết dây cương, nhìn xung quanh rồi lấy một con dấu ra, cả tiếng: "Tôi được Quốc chủ ủy thác đi điều tra việc chính yếu ở tộc Khương, nay trở về nước."
Thám tử! Là thám tử Quốc chủ phái đi!" Khi đám người bắt đầu nhốn nháo, cửa phủ Thượng Quan được mở ra, người gác cổng nói: "Đại nhân nhà ta mời ngài vào."
Gã xuống ngựa, ngẩn đầu thẳng lưng.
Tề Vân Nhược trốn trong nhóm thị vệ kéo vành mũ, cùng vào theo.
Thượng Quan Nghiêu hơn sáu mươi tuổi, tóc bạc trắng đầu nhưng tinh thần khỏe khoắn.
Ông săm soi Tra Hà, Tra Hà thản nhiên nhìn lại.
Ông nói: "Vị đại nhân này, tại hạ không giải quyết các công việc của Thường trực..."
Tề Vân Nhược giải thích: "Thượng Quan đại nhân, chúng tôi chỉ nhận chỉ lệnh từ Quốc chủ thôi.
Dân tộc Khương bị Đại Khang bao vây, tộc Tây Kiêu xuống dốc không phanh, địa vị Bác Đột Khắc lung lay cho nên muốn xin Quốc chủ giúp đỡ.
Nhưng đột nhiên chúng tôi không liên lạc được với ngài ấy, chỉ đành về nước.
Giờ mới hay tin Quốc chủ trọng thương, quốc sự tạm thời nghe theo Đàm Thừa tướng."
Chẳng biết Thượng Quan Nghiêu tin được bao nhiêu, ánh mắt ông dừng lại trên người Tề Vân Nhược rất lâu, mới hỏi: "Đã như vậy thì sao chư vị đến phủ ta mà không phải ghé thăm Đàm tướng?"
Y mỉm cười, cúi đầu ho khẽ một tiếng: "Tại hạ từng nghe Quốc chủ đề cập qua.
Đàm tướng là văn nhân, theo đuổi ổn định thì được nhưng kỵ nhất là bảo thủ.
Còn Thượng Quan đại nhân trước đây từng nhậm chức Thái úy, không chỉ tinh thông việc quốc nội mà còn hiểu biết tình hình giữa Đại Khang với dân tộc Khương.
Ngài mới là người có năng lực quyết định những việc này."
Gương mặt Thượng Quan Nghiêu hiện lên tươi vui nhàn nhạt: "Ôi, dù sao ta cũng già rồi..." Ông lại nhìn vào Tề Vân Nhược: "Trong nhà cậu có người làm quan trong triều à? Ta thấy mặt cậu khá quen."
Lòng y phát run, đáp: "Tại hạ xuất thân bình dân, luôn bôn ba bên ngoài."
"À." Ông gật gật đầu.
Đám bọn họ ồn ào người người đều biết, đương nhiên là Đàm Kiều lẫn Phượng Tường cũng nhận được tin.
Đàm Kiều nói: "Thế nào Thượng Quan Nghiêu cũng đưa họ vào cung.
Chúng ta hãy làm xong chuẩn bị càng sớm càng tốt."
Phượng Tường phớt lờ: "Cần chuẩn bị gì chứ? Nếu như chịu nghe lời chúng ta thì đã về lại chỗ dân Khương ở rồi.
Nếu còn vấn đề gì thì cách chức đưa đi là xong." Giọng điệu nàng ta trở nên gay gắt: "Nếu mà nhất quyết đòi gặp Thành Tư Cật thì đưa đám đó đi gặp chủ chúng luôn."
Đàm Kiều lặng thinh.
Chiều, Thượng Quan Nghiêu dẫn người vào cung.
Tra Hà hơi hơi bồn chồn trong lòng.
Gã nhìn gương mặt điềm tĩnh của Tề Vân Nhược, hỏi khẽ: "Ngươi không sợ à?"
Y liếc nhìn gã, trả lời: "Này là tệ nhất rồi, ta còn sợ gì nữa."
Nhất thời gã im bặt, không nói nên lời.
Đúng là Tề Vân Nhược không có gì để sợ.
Vào thời điểm nguy cấp y đã nhảy xuống sông Vân, sau đó bị Quốc chủ Tân Nguyên Quốc bắt, đã là chuyện nguy hiểm nhất mười mấy năm qua y gặp phải.
Cứu Thành Tư Cật thành công, biết đâu hắn có thể thả y đi; hoặc là lấy y ra trao đổi lợi ích như ý tưởng ban đầu.
Giả như thất bại, Tân Nguyên Quốc sẽ lâm vào tình trạng hỗn loạn mới.
Nhưng không còn loại tiểu nhân Thành Tư Cật này nữa, đối với Vương gia mà nói chắc là chuyện tốt...!Với lại, có lẽ Vương gia tưởng rằng mình đã gặp bất trắc rồi.
Đàm Kiều không ở chính điện tiếp kiến họ, nói cho cùng việc cử thám tử đi khắp nơi chẳng phải chuyện quang minh chính đại gì.
Tại một nơi trong điện phụ, Tề Vân Nhược quan sát xung quanh.
Y đi theo sau Tra Hà, Tra Hà vừa thấy Đàm Kiều ra vẻ đạo mạo thì hận không thể vồ tới cắn hắn chết tươi, có điều gã vẫn nén nhịn xuống.
Thượng Quan Nghiêu giới thiệu đôi bên xong, Đàm Kiều nói thẳng: "Tình hình gì về tộc Khương, quan Thường trực đây cứ nêu thẳng với ta."
"Chúng tôi trực thuộc Quốc chủ, mọi việc chỉ khai báo với ngài ấy."
Đàm Kiều nhíu mày: "Quốc chủ bị trọng thương tại biên cảnh, cắt cử ta xử lý chính sự.
Ngài đang được Đại phu nhân chăm sóc thỏa đáng."
Tề Vân Nhược tỏ ra nghi ngờ: "Chúng tôi ở bên ngoài không rõ tình hình trong nước.
Nhưng nghe đâu Quốc chủ đã phế Đại phu nhân rồi, chuẩn bị lập con gái người Hán làm chính thê."
Hắn trả lời bằng giọng điệu lạnh băng: "Lời nói vô căn cứ!"
Y không nói gì.
Thượng Quan Nghiêu lại liếc nhìn Đàm Kiều.
Tra Hà lạnh lùng nói ra chuyện Bác Đột Khắc tộc Khương xin vện trợ.
Hắn trả lời: "Bác Đột Khắc đã là nỏ mạnh hết đà bị A Cổ Nhân Mộc ghét bỏ, không còn giá trị để chúng ta giúp đỡ.
Dựa theo ý của ngươi, hiện tại A Cổ Nhân Mộc coi trọng Bá Cách.
Lúc này chúng ta nên tạo mối quan hệ tốt với Bá Cách mới đúng."
Cả Tra Hà lẫn Tề Vân Nhược đều im lặng.
Thượng Quan Nghiêu thản nhiên: "Đây phải ý của Quốc chủ không?"
Hắn ta khựng lại, đáp: "Phải."
Ông nói: "Ta thấy Thừa tướng hãy cứ đi hỏi qua ý Quốc chủ cho chắc.
Quốc chủ đang dưỡng thương, bọn ta không tiện quấy rầy, ngài tự mình đi đi."
Hắn cười khẩy: "Chúng ta làm thần tử, khi Quốc chủ thương bệnh việc nhỏ nhặt gì cũng đem đi hỏi ư.
Ngài ấy đã để ta tạm thời giải quyết quốc sự.
Trong lòng Thượng quan đại nhân bất mãn với ta, hay là bất mãn với quốc chủ vậy?"
Ông hoàn toàn chẳng sợ hãi e dè, lạnh nhạt đáp: "Chẳng lẽ ngươi không hiểu.
Chúng ta chỉ có thể mở rộng lãnh thổ từ trên tay Bác Đột Khắc.
Nếu Bá Cách nắm quyền, e rằng cả cơ hội húp canh, Tân Nguyên Quốc chúng ta cũng chẳng có."
Đàm Kiểu thẳng thừng: "Hà cớ gì mãi tìm cách mở rộng Tân Nguyên Quốc? Tân Nguyên Quốc nằm trên ốc đảo, vật tư trãi dài.
Còn Tây Bắc không hoang vu cằn cỗi thì khí hậu cũng khắc nghiệt, chẳng cần phải chiếm."
Tề Vân Nhược nhìn họ, bảo: "Nếu Thừa tướng đã nói vậy, chúng ta nhiều lời cũng không hay."
Tra Hà nhìn y với vẻ bất mãn.
Y kéo gã đứng dậy cáo từ cùng với Thượng Quan Nghiêu.
Sau khi rời cung, Tra Hà cả giận: "Tên tiểu nhân ấy hoàn toàn chẳng bận tâm tới