Nhưng hắn đâu ngờ rằng người con gái ấy, Phượng Tường, đã thể hiện khát vọng đối với quyền lực ngay từ lúc bắt đầu.✾▬▬▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬▬▬✾
Bờ sông Vân, Thành Tư Cật cầm thịt nướng, nghe thám tử tới báo cáo tình hình.
"Đánh đến lãnh địa người Khương à...... không dễ đâu. Thế mà ta coi thường hắn." Thành Tư Cật cắn một miếng thịt, quét mắt nhìn Tề Vân Nhược ngồi ở đằng xa, trong mắt như suy tư điều gì.
Tra Hà đã dẫn người tìm tới, trên mình gã có vài vết thương nhẹ. Hôm ấy sau khi "phục kích" thành công, gã lập tức rút lui, nhìn đội quân Tư Đức nườm nượp đi "chi viện" Thuần Vương. Tiếp đó Tra Hà che giấu hành tung lặng lẽ theo đuôi, tại góc khuất thấy Thuần Vương bắt Tư Đức lại. Gã hiểu ngay là Tư Đức đã bị vạch trần. Sau nữa, Lý Sâm cùng Triệu Vĩ Đô phản công đội quân Khương của Bác Đột Khắc một cách điên cuồng, như thế sấm đánh. Cuối cùng người Khương không địch nổi, dần dần suy yếu, rút trận.
Tra Hà trúng tên lạc, không mấy nghiêm trọng, vội vàng chạy đến chỗ Thành Tư Cật xử lý vết thương. Sau khi báo tin mình biết, gã thấy được Tề Vân Nhược thì phản ứng ngay, vội vàng nói: "Quốc chủ! Tôi biết rồi! Tư Đức giữ bí mật không kín. Mới đầu Thuần Vương xuất quan chỉ dẫn theo năm nghìn người, cũng không dắt nam sủng theo. Chính cái đứa nam sủng này truyền ra tin Tư Đức sẽ gây bất lợi cho Thuần Vương."
Gã đứng dậy, đi qua đi lại, càng nghĩ càng khẳng định: "Nhiều ngày qua tôi thấy Lý Sâm chia ra một đội tìm trái lùng phải, ra là tìm đứa này!"
"Chắc chưa?" Thành Tư Cật ngẩng đầu.
"Chắc chắn!" Tra Hà nói như đinh đóng cột.
Hắn nhìn Tề Vân Nhược, đột nhiên cười: "Chúng ta không về nước nữa."
"Vậy ta trở lại vương đô tộc Khương hả Quốc chủ?"
Hắn chống cằm: "Nếu tộc Khương bị Vương gia Đại Khang diệt thật, đối với chúng ta đúng là vô cùng bất lợi. Nước ta đất nhỏ người ít, tạm thời không thể ra quân đánh Ngọc Thự Quan. Người dân tộc Khương cũng không làm cho Ngọc Thự Quan tiêu hao quá nửa binh lực như ta muốn... Họ là lá chắn phía trước Tân Nguyên Quốc chúng ta, mất lá chắn, chúng ta gặp nguy hiểm ngay. Quành về vương đô tộc Khương!"
Tề Vân Nhược mở mắt, lạnh nhạt lướt nhìn bọn họ — y từng đọc qua một quyển sách sử tiền triều trong phòng sách của Lý Sâm. Vào những năm cuối Đại Hoằng, vương tôn hoàng tử cùng với thế gia giàu sang quyền quý đã khiến cho kinh thành trở nên tăm tối hỗn loạn, sưu cao thuế nặng lớp này chồng lớp kia. Đã từng có một Thái tử Thụy Văn mưu cầu chỉnh đốn triều đình, trả lại thiên hạ trong sạch. Tuy nhiên Thái tử không địch lại thế gia đại tộc lẫn huynh đệ nhà mình bắt tay nhau đặt bẫy trong bẫy, công kích liên tục nên rớt đài — Đại Hoằng không có tướng hiền, Thái tử Thụy Văn từng tự mình mặc giáp giết mấy nghìn địch, nhưng hoàng thành* vẫn không tránh được kiếp bị đoàn quân hổ sói** nhà họ Tề công phá. Thiên hạ đổi họ, Thái tử Thụy Văn cũng mất... sách sử đã ghi lại như thế. Nhưng trên thực tế Thái tử được thuộc hạ trung thành cứu đưa tới tây bắc. Tại tây bắc hắn lại làm mới ý chí, dùng thời gian vài thập kỷ gầy dựng nên Tân Nguyên Quốc. Hắn đã để lại di ngôn cho con cháu. Trước khi có năng lực đánh về Trung Nguyên, quốc chủ kế nhiệm không được công khai mình là hậu duệ hoàng thất Đại Hoằng. [*là khu vực cung điện của nhà vua có tường bao quanh | ** nghĩa ẩn dụ là đội quân quả cảm (hoặc hung bạo theo nghĩa xấu)]
Thành Tư Cật đến trước mặt Tề Vân Nhược, ngồi xổm xuống, hỏi: "Ăn ngon không?"
Thịt nhạn đầy mỡ, y chỉ ăn một cái chân nhạn, nói: "Cảm ơn Thành quốc chủ khoản đãi." Qua nhiều ngày, Tề Vân Nhược cũng đã bình tĩnh lại. Mặc dù con đường phía trước nguy hiểm nhưng chưa chắc không có cơ hội.
Nửa ngày trôi qua, Thành Tư Cật dừng ngựa, nhìn lên trời. Một con bồ câu đưa tin đáp xuống cánh tay hắn, hắn thản nhiên lấy thư ra xem. Yên tĩnh quá lâu, ngựa dưới thân hắn nôn nóng rão bước. Viên Phi Vũ hơi bất an: "Là thư trong nước gửi đến ư?"
Thành Tư Cật "Ừ." một cách hờ hững.
Để Thành gia vững gót ở tây bắc tiêu tốn mấy mươi năm của Thái tử Thụy Văn. Sau khi phụ thân Thành Tư Cật thế chỗ, vẫn luôn mở rộng ảnh hưởng của người họ Thành tại Tân Nguyên Quốc. Tới thế hệ Thành Tư Cật, dân số nhiều nhất trong nước vốn là người bản địa cùng dòng họ Thích đã chẳng còn can thiệp vào chính sự mấy. Năm hắn nhược quán (20 tuổi) cưới trưởng nữ của đại tộc dòng Thích làm Đại phu nhân, đây là thỏa hiệp cuối cùng người nhà họ Thành dành cho dòng Thích. Nhưng hắn đâu ngờ rằng người con gái ấy, Phượng Tường, đã thể hiện khát vọng đối với quyền lực ngay từ lúc bắt đầu. Nàng ta chơi trò quyền thế, thủ đoạn tàn nhẫn, thành thân xong tranh quyền với Thành Tư Cật mỗi phút mỗi giây. Nhà họ Thành nhân khẩu thưa thớt, Thành Tư Cật lại chưa có con. Thậm chí Phượng Tường còn có ý tưởng phế bỏ Thành Tư Cật, tự lập làm nữ đế — sau này Thành Tư Cật bắt nàng ta lại, nhưng vì kiêng kị dòng Thích nên không xử chết.
Hiện tại người trong nước truyền tin đến bảo mệnh Phượng Tường chỉ còn nay mai.
Hắn thở dài. Chuyện Phượng Tường khiến hắn hoàn toàn mất thiện cảm với con gái dòng Thích. Hắn ở ngoài lâu không muốn về Tân Nguyên Quốc cũng gồm nguyên do vậy. Từ khi bắt tù Phượng Tường, người dòng Thích liên tục dâng ứng cử viên làm Đại phu nhân mới cho hắn chọn. Họ hi vọng quốc chủ đời thứ tư nước mình có cùng dòng máu với gia tộc họ, biết đâu người kế nhiệm kia có thể thăng địa vị dòng họ lên, tốt nhất là liên tục kết thông gia với người cùng họ Thích, để đưa huyết thống dòng Thích gia nhập vào trong đám con cháu họ Thành một lần nữa.
"Về à Quốc chủ?"
"Ừm, về thôi."
Ra roi thúc ngựa xuôi theo sông Vân, thêm ngày nữa là tới được Tân Nguyên Quốc. Tân Nguyên Quốc là tiểu quốc được thành lập bởi nhiều chủng tộc, thậm chí có thể nhìn thấy đủ loại phong thổ nhân tình* của vùng tây bắc và Trung Nguyên. Thành Tư Cật với thân tín về hoàng cung nước nhà, còn số người còn lại đưa Tề Vân Nhược tới giam ở một nơi an toàn. (*Chỉ khí hậu, địa thế, tập quán, lễ tiết....của một địa phương).
Tề Vân Nhược hoàn toàn chẳng hay biết tình hình ngoại giới. Y ở trong nhà của một người dân, lòng càng thêm lo. Không biết Thành Tư Cật muốn ở Tân Nguyên Quốc trong bao lâu, Vương gia không biết mình đang ở đâu, nhất định sẽ lo lắng. Y nghe thuộc hạ của Thành Tư Cật nói rằng Lý Sâm◊ đã dẫn binh đánh tới lãnh thổ người Khương... Có lẽ hắn có thể gặp được tỷ tỷ, có thể giải cứu công chúa Trường Bình khỏi khốn cảnh.
Tối đến, Tra Hà đi tới đi lui lo nghĩ, trong lòng càng lúc càng thêm bất an. Gã uống một ngụm nước rồi ngồi xuống lẩm bẩm: "Chẳng lẽ Quốc chủ phải trông coi ả độc phụ kia cả đêm à? Vậy tại sao lại không cho người đưa tin?"
Hôm sau, sáng sớm Tra Hà thức dậy đã phát hiện bên ngoài có tiếng động hơi khác lạ. Gã giữ cửa, hé ra một cái khe, thấy binh lính dòng Thích đang qua lại kiểm tra. Tra Hà thấy tên thủ lĩnh kia, thì thào: "Sách Thứ? Không phải thằng này đang ăn dầm nằm dề ở nhà à? Ai phục chức cho nó vậy?"
Đồng tử gã co lại, lập tức khép cửa bước nhanh vào nhà bắt đầu thu gom đồ đạc. Tề Vân Nhược ngồi bên cạnh hơi cau mày.
Tra Hà bảo mọi người: "Ả đàn bà dòng Thích đó bày trò. Ở đây không an toàn! Chúng ta đi!"
"Đi đâu? Giờ chúng ta ra ngoài là làm bia ngắm đấy." Một người nói.
Ngoài Tra Hà, những người còn lại là cận vệ của Thành Tư Cật, người dòng Thích đều biết vai trò của họ. Tra Hà vứt bọc đồ xuống, đi qua đi lại, lúc thấy Tề Vân Nhược mắt gã sáng bừng. Gã túm cổ áo y, bảo: "Bọn họ chưa từng gặp ngươi. Chốc nữa ngươi phải nói ngươi là chủ nhân chỗ này, không có ai ở nữa! Nghe không hả?"
"Ờ." Y sững sờ, song phản ứng mau lẹ.
Tra Hà kêu mấy người đó đi núp đi còn mình thì ở lại. Đến khi người bên ngoài gõ mạnh rồi cấp tốc bật tung cửa, Tề Vân Nhược bước tới hỏi với vẻ thản nhiên: "Có chuyện gì vậy chư vị?"
Sách Thứ để bức tranh đối diện: "Ở đây chỉ có hai ngươi thôi à?"
"Phải."
Sách Thứ khi này muốn đi ra. Y lại hỏi: "Vị