̀ Quân Tử. (2)
Không bao lâu sau, mùi thịt nướng thơm phức lạ lùng mê người lan ra, đã rất lâu Miêu Nghị chưa được ngửi mùi này.
Miêu Nghị xoa xoa hai tay, vô cùng mong đợi nếm thử.
Hắc Thán khịt mũi, cánh mũi phập phồng quan sát thứ đang được nướng trên đống lửa, sau đó nhìn lại thứ mình đang ăn, dường như nó cũng bị mùi thịt nướng thơm phức hấp dẫn.
Cuối cùng, nó tha miếng thịt sống đi tới bên đống lửa, miếng xúc tua Chương Ngư Tinh to bằng nửa cái bàn bị nó hất đầu ném vào đống lửa, cũng muốn nướng chín.
Bịch... hoa lửa văng tung tóe, tro than bay loạn, miếng thịt đè tắt đống lửa kia, miếng thịt Miêu Nghị sắp nướng chín cũng bị đè bẹp trong đống tro.
Bởi vì miếng thịt Hắc Thán ném tới quá to, bằng nửa cái bàn nện xuống, không dập tắt đống lửa mới là lạ.
Gây họa rồi!
Hắc Thán tự biết, yếu ớt lui về sau một bước, ngơ ngác nhìn Miêu Nghị.
- Tên mập chết tiệt, không phải là ngươi vẫn thường ăn sống sao, vì sao hôm nay cũng muốn nếm thử thịt nướng?
Miêu Nghị phất tay xua hoa lửa và tro bụi bay đầy trước mặt, cũng không nổi giận, ngược lại ủa lên một tiếng có vẻ kỳ quái.
Thấy hắn không tức giận, Hắc Thán lập tức hăng hái nằm sải bốn vó ra, đuôi vung vẩy liên hồi, đôi mắt to trong suốt của nó nhìn chằm chằm Miêu Nghị, khịt mũi liên hồi, ánh mắt tràn đầy vẻ mong đợi.
Miêu Nghị bất đắc dĩ lắc đầu một cái, quay đầu lại thu thập một đống cành khô lớn, đốt một đống lửa lớn, lại từ bên trong nhẫn trữ vật lấy thương ra, xuyên miếng thịt lớn của Hắc Thán ném tới gác trên lửa nướng.
Về phần miếng thịt sắp nướng chín trong đống tro bụi kia tự nhiên là Miêu Nghị sẽ không ăn, nhặt lên ném tới trước mặt Hắc Thán.
Hắc Thán lập tức há miệng ăn ngon lành, xem ra rất hợp khẩu vị, chẳng qua đối với nó mà nói, phân lượng miếng thịt này của Miêu Nghị dường như hơi ít một chút, chỉ ăn vài miếng đã hết sạch.
Đêm yên tĩnh, lưu tinh bay ngang bầu trời Tinh Tú Hải.
Dưới cổ thụ che trời, đom đóm từ từ dày đặc quanh quẩn, cảnh sắc thật đẹp.
Bên đống lửa, Miêu Nghị đang nướng thịt của Chương Ngư Tinh, một đám ‘tiểu tử’ ăn no bay đi lại có một đám khác bay tới ăn một miếng thịt sống, Hắc Thán vung vẩy đuôi rắn nằm ở một bên chờ đợi.
Cảnh tượng này khiến cho đêm trở nên đẹp lạ.
Bên ngoài mấy dặm, một con chuột già màu tro thân hình dài đến hai thước, răng nanh dài từ bên trong sơn động nhanh chóng bò ra.
Nó dừng ở cửa động, cái mũi đầy râu nhếch lên, ngửi ngử mùi lạ trong không khí, sau khi xác nhận phương hướng vọt ra khỏi cửa động nhanh chóng chạy đi.
Sau khi đến gần mùi hương lạ, trên người nó lóe qua bạch quang, đã biến thành một hán tử gầy gò hèn mọn bò lổm ngổm trên đất. Y sờ sờ chòm râu dê bên khóe miệng, bò dậy, nhẹ nhàng bay về phía ánh lửa chiếu tới.
Cuối cùng sau khi ẩn nấp ở phía sau một cây đại thụ, dáo dác thò nửa cái đầu ra len lén dòm ngó tình hình bên cạnh đống lửa.
Vật cỡi là long câu, lại thêm cách ăn mặc của Miêu Nghị, chuột tinh đã đoán ra là tu sĩ con người, chỉ là vì sao con long câu kia lại mập đến như vậy? Quả thực là không thể tưởng tượng, hôm nay xem như là mở rộng tầm mắt.
Tu sĩ con người dám một mình tới Tinh Tú Hải sợ là không giống bình thường, chẳng qua suy đoán cũng không mạnh lắm, cao thủ chân chính trong tu sĩ con người có thể ngự không phi hành, chắc là sẽ không cần dùng long câu làm vật cỡi.
Nhưng chuột tinh vẫn có vẻ không dám hành động thiếu suy nghĩ, nghiêng đầu liếc nhìn Đường Lang từ trên cây khô bò lên cánh tay mình, cũng không coi ra gì, tiếp tục nhìn chằm chằm Miêu Nghị bên cạnh đống lửa, ánh mắt lóe lên ý nghĩ gì đó.
Miêu Nghị đang ngồi ở bên cạnh đống lửa nướng thịt chân mày nhíu lại, đã nhận được tin tức của ‘tiểu tử’ truyền đến, trầm mặc một lúc, đợi sau khi ‘tiểu tử’ chuẩn bị sẵn sàng, đột nhiên quay đầu lại nhìn chăm chú về gốc đại thụ mà con chuột tinh kia ẩn thân.
Chuột tinh cả kinh, không nghĩ đến đã bị đối phương phát
hiện, đang muốn lắc mình chạy trốn, đột nhiên trên bả vai truyền đến một trận đau buốt, một cỗ khí tức u minh cực độ nhiếp hồn phách người trong nháy mắt xâm nhập cơ thể mình.
Chuột tinh há miệng ra, ánh mắt ngây ngốc, thân thể từ từ ngã xuống.
Mà thân hình của Miêu Nghị đã lóe lên, nhanh chóng vươn tay nắm lấy ngân thương cắm ở bên cạnh, bay tới bên người hán tử mặt mày gian xảo đã ngã xuống đất, ngân thương trên tay đang định giơ lên đâm xuống, lại thấy trên người đối phương lóe lên bạch quang, trong nháy mắt biến thành một con chuột lớn.
Miêu Nghị ngẩn ra, không ngờ là một chuột tinh cảnh giới Bạch Liên, sau khi hơi suy nghĩ, ngân thương trong tay vẫn đâm xuống.
Đầu thương đâm liên tiếp hai cái, đã đâm xuyên hai chân trước của chuột tinh, lại từ trong nhẫn trữ vật phóng ra một sợi xích bằng thép ròng, chính là đồ vật trong nhẫn trữ vật của Chương Ngư Tinh, trước đó còn cảm thấy Chương Ngư Tinh lấy nhiều đồ linh tinh như vậy cũng không ngại phiền phức, hiện tại đã có tác dụng.
Dùng sợi xích bằng thép ròng xuyên qua vết thương trên chân trước của chuột tinh trói lại, kéo trở lại bên cạnh đống lửa, một chân giẫm lên trên người của chuột tinh, thi pháp khu trừ khí tức u minh âm hàn trong cơ thể nó, không khu trừ sạch sẽ toàn bộ mà giữ lại một nửa để phòng bị.
Chuột tinh run rẩy một chút, chậm rãi thanh tỉnh lại, mắt vừa mở lập tức nhìn thấy mũi thương trong tay của Miêu Nghị đang chỉ về phía mình.
Chuột tinh thất kinh, không chút do dự lật người chạy thục mạng, nhưng lại phát hiện tốc độ của pháp lực trong cơ thể chậm chạp cứng ngắc, khó có thể phát huy ra tác dụng gì.
Miêu Nghị cười lạnh một tiếng, Hắc Thán lập tức kéo một đầu khác của dây xích bằng thép chạy về phương hướng ngược lại.
Cho Hắc Thán kéo sợi xích động lực của thuyền, nó cảm thấy lười biếng không muốn làm, nhưng loại chuyện bẫy người này nó rất có hứng thú, lắc đầu vẫy đuôi vui mừng chạy đi.
Chuyện đùa, tu sĩ cấp Thanh Liên cũng không dám so khí lực với long câu, chỉ là chuột tinh cảnh giới Bạch Liên vậy càng không cần phải nói, huống chi còn đã bị trói.
Nếu như không phải Miêu Nghị ngăn cản, Hắc Thán rất có hứng thú kéo chết con chuột lớn này.
- Ôi da!
Chuột tinh bị đau hú lên quái dị, mới phát hiện hai chân trước đã bị xuyên qua trói lại, bị Hắc Thán kéo soàn soạt về trước mặt Miêu Nghị.
Mũi thương trong tay của Miêu Nghị phập một tiếng cắm vào trên đùi của chuột tinh, mũi thương xuyên qua bắp đùi cắm xuống mặt đất:
- Chuột tinh kia, ngươi thử chạy một lần nữa cho ta xem!
Bạch quang lóe lên, chuột tinh lại biến thành hán tử hèn mọn trước đó, hai cánh tay bị sợi xích xuyên qua run rẩy, thân thể co rút lại ôm lấy bắp đùi bị đâm xuyên qua kia, ngẩng đầu nhìn về phía Miêu Nghị.
Nó đau đến nhe răng nhếch miệng, lại vẫn uy hiếp:
- Tiểu tử, ngươi không nhìn xem nơi này là địa phương nào, lại dám tổn thương Bì gia gia của ngươi, ta thấy ngươi là chán sống rồi, mau thả Bì gia gia của ngươi, nếu Bì gia gia cao hứng có lẽ còn có thể tha ngươi một mạng, nếu không đại họa sẽ rơi vào đầu ngươi ngay tức khắc!