Phi Thiên

Bì quân tử (3)


trước sau

̀ Quân Tử. (3)

- Mạng ở trong tay ta còn dám mạnh miệng!

Miêu Nghị cười lạnh một tiếng, rút thương ra, mũi thương máu tươi đầm đìa chĩa thẳng vào đầu hắn, muốn đâm xuyên.

Chuột tinh sắc mặt đại biến, lập tức kêu lên quái dị, nói:

- Đại tiên tha mạng, đại tiên tha mạng, tiểu nhân biết sai rồi, tiểu nhân biết sai rồi.

Mới vừa rồi tên này còn rất mạnh miệng, xem ra cũng có chút bản lãnh, ai ngờ chẳng cần hành hạ, chỉ hơi hù dọa một chút đã lập tức mềm nhũn, thì ra là loại ngoài mạnh trong yếu.

Miêu Nghị buồn cười trong lòng, mũi thương sắc bén chĩa vào đầu nó, mặt không chút thay đổi, nói:

- Không phải ngươi nói ta sắp gặp đại họa sao? Họa từ đâu tới? Nếu ngươi không nói ra rõ ràng, ta lập tức lột da ngươi lấy đan!

- Đại tiên tha mạng! Ta nói! Ta nói!

Căn bản cũng không cần phí chút sức nào, chuột tinh lập tức khai ra hết toàn bộ.

Chuột tinh này tên là Bì Quân Tử, tu hành hơn ba ngàn năm, đã có tu vi Bạch Liên cửu phẩm, còn cách đột phá cảnh giới Thanh Liên không xa, tu vi cao hơn xa Miêu Nghị.

Trong chu vi trăm dặm này vốn là địa bàn của Bì Quân Tử, thế nhưng ba trăm năm trước từ dưới biển đột nhiên xuất hiện Ngũ Hoa phu nhân đánh bại y, chiếm lấy mảnh đất này.

Chẳng qua Ngũ Hoa phu nhân lại không thích ở trên đất bằng, chỉ xem mảnh đất này như hành cung trên đất liền, thỉnh thoảng rời khỏi biển lên trên bờ giải sầu, vẫn giao địa bàn cho Bì Quân Tử trông coi, Bì Quân Tử đã trở thành tiểu tướng tuần sơn trên đất liền của Ngũ Hoa phu nhân.

Cứ như vậy ngược lại hợp với tâm ý của Bì Quân Tử, địa bàn vẫn là mình quản, còn có thêm được một chỗ dựa. Gặp phải cường địch xâm lấn địa bàn, y có thể tìm Ngũ Hoa phu nhân tới làm chỗ dựa, như vậy cũng quá tự tại.

Sở dĩ y nói Miêu Nghị sắp gặp đại họa trước mắt, chính là chỉ Ngũ Hoa phu nhân chỗ dựa sau lưng.

- Ngũ Hoa phu nhân...

Miêu Nghị lẩm bẩm nói, trong chu vi trăm dặm này đều là địa bàn của Ngũ Hoa phu nhân ư?

Chu vi trăm dặm chính là bao gồm địa phương lúc trước mình giết con Chương Ngư Tinh kia, nhớ tới Chương Ngư Tinh kia nói qua mình đã xông vào địa bàn của nàng, đồng thời Chương Ngư Tinh kia cũng tới từ dưới biển, hắn không khỏi hỏi:

- Ngũ Hoa phu nhân theo lời ngươi nói chính là một con Chương Ngư Tinh ngũ sắc rực rỡ, chính là yêu tu nhị phẩm đó sao?

- Hả...

Bì Quân Tử sáng mắt lên, gật đầu liên tục nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, chẳng lẽ Đại tiên quen biết phu nhân? Chẳng trách xuất hiện trên địa bàn của phu nhân, xem ra chúng ta là nước chảy ngập miếu Long Vương rồi, người một nhà mà không nhận ra nhau. Đã là người một nhà kính xin đại tiên thả tiểu nhân, để tiểu nhân hành lễ với ngài, khốc hình như vậy thật sự hành hạ tiểu nhân rất khổ!

- Hắc hắc!

Miêu Nghị cười lạnh hai tiếng, vẻ mặt hài hước, xoay tay lại chỉ về phía vật ở trên giá quay:

- Quả thật ta quen biết với phu nhân nhà ngươi, chẳng phải thấy phu nhân nhà ngươi đang nướng trên lửa sao, mùi thịt thơm phức bốn phía, còn không mau mau nhận nhau!

- Hả... Phu nhân...

Miệng Bì Quân Tử ngắc ngứ một tiếng, lộ vẻ choáng váng.

Trải qua nhắc nhở, không khó nhận ra nướng trên ngọn lửa chính là một đoạn xúc tu chương ngư, chương ngư bình thường không to dài đến như vậy.

Miêu Nghị đi đến bên cạnh đống lửa, đưa tay nhấc trường thương nóng bỏng lên, thuận thế rung tay, miếng thịt chương ngư lớn đã nướng chín ở phía trên kia rơi xuống trước mặt Hắc Thán.

Xì xì!

Hắc Thán hít hơi mấy cái, lắc lắc lông bờm, lộ ra răng cưa sắc bén, cúi đầu ăn hết sức say sưa.

Cơ mặt của Bì Quân Tử không ngừng giật giật, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt chậm rãi rời khỏi thứ mà Hắc Thán đang ăn rơi vào trên người Miêu Nghị, kết quả nhìn thấy Miêu Nghị đang liếc mắt nhìn mình cười quỷ dị, trong lòng y không khỏi lạnh buốt, đã có thể tưởng tượng ra tình cảnh mình bị gác trên lửa nướng.

- Ân công!

Bì Quân Tử đột nhiên ngửa mặt lên trời hô một tiếng bi thương, bò dậy, đối mặt
với Miêu Nghị dập đầu lạy.

Hắc Thán ngẩng đầu lên, thấy người này có động tĩnh, lập tức tạm thời ném thức ăn xuống, quay đầu lại kéo xích sắt liền chạy.

- Ai da!

Bì Quân Tử hét thảm một tiếng, lại bị Hắc Thán kéo đi soàn soạt, mắt hoa đầu váng.

Bịch bịch bịch...

Thân hình gầy gò va chạm lung tung một trận vào những gốc cây.

Bởi vì sự kiềm chế của khí tức u minh âm hàn trong cơ thể, khiến cho không thuận tiện thi pháp phòng ngự, nhất thời bị đụng thất điên bát đảo, Bì Quân Tử kêu thảm liên tiếp như quỷ kêu:

- Ai da! Đại tiên tha mạng! Ai da! Đại tiên tha mạng!

Miêu Nghị cũng có vẻ không biết nói gì, phát hiện Hắc Thán luôn luôn có tật xấu này, có vẻ nghiện ngược đãi người, giữ lại chuột tinh này không giết còn có chỗ hữu dụng, ngươi đừng giết chết cho lão tử.

- Tên mập chết tiệt, đừng chạy xa, trở lại!

Miêu Nghị lên tiếng ngăn lại.

Ngay sau đó, Hắc Thán lại tinh thần phấn chấn kéo Bì Quân Tử đang kêu như quỷ khóc sói tru trở về.

Sau khi dừng lại, mông nó hướng về phía Bì Quân Tử vẩy vẩy cái đuôi thị uy, rồi mới cúi đầu tiếp tục ăn thức ăn của mình.

Bì Quân Tử chật vật không chịu nổi xiêu vẹo ngã xuống đất, đau đến hừ hừ chít chít, tóc tai rối bời, toàn thân trên dưới dính đầy lá khô và bùn đất.

Chẳng qua bảo vệ tính mạng quan trọng hơi, Bì Quân Tử không dám dây dưa kéo dài, hai tay bị đâm xuyên xương trói lại lau đi máu mũi chảy ra do va chạm, lại nhanh chóng bò dậy, đối mặt Miêu Nghị quỳ lạy, bi thương hô to lần nữa:

- Ân công...

Lời vừa nói ra, dường như nghĩ đến điều gì, thanh âm trong nháy mắt đã yếu đi mấy phần, lại nhanh chóng quay đầu lại liếc mắt nhìn Hắc Thán, thật sự là vì có vết xe đổ trước đó.

Mới vừa rồi chính là kêu lên một tiếng “Ân công”, kết quả bị long câu mập mạp kia lôi đi lôi lại một trận, có chút lo lắng họa là từ miệng mà ra, lại sẽ bị ngược đãi một trận.

Hắn cũng không nghĩ ra, ta chẳng qua chỉ hô “Ân công”, long câu mập mạp kia phản ứng lớn như vậy làm gì?

Thấy không có chuyện gì, Bì Quân Tử thở phào nhẹ nhõm, lại lần nữa khấu đầu bi thương hô:

- Ân công!

Lúc ngẩng đầu, có thể nhìn thấy nước mắt trong hốc mắt hắn ứa ra, nước mắt theo gò má chảy xuống ở dưới ánh lửa chiếu rọi trong suốt, dáng vẻ như mừng quá mà khóc.

Miêu Nghị phát hiện chuột tinh này thay đổi như chong chóng, ngay từ đầu uy hiếp mình, ngay sau đó cầu xin tha thứ, bây giờ lại thành như vậy. Lúc này thời gian trôi qua không bao lâu, tốc độ thay đổi sắc mặt thật là nhanh chóng.

- Ngươi đang gọi ta là ân công?

Miêu Nghị thử hỏi một câu có vẻ nghi ngờ, nếu không phải nơi này chỉ có một mình mình, thậm chí có hơi hoài nghi mình có nghe lầm hay không, mình hành hạ y thành như vậy, còn có thể quỳ xuống đất khấu đầu kêu ân công cảm tạ mình?

Bì Quân Tử tỏ vẻ đau khổ lau máu mũi, gật đầu nức nở nói:

- Đúng vậy!

- Hả!

Miêu Nghị càng thêm hứng thú hỏi:

- Miêu mỗ nguyện nghe rõ ràng!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện