Các phi tần đứng phía sau cực lực cất giấu vui mừng trong lòng, bị kèm hai bên thì còn đường nào để sống đây! Không ngờ Ngọc Hoa tự linh nghiệm như vậy, vừa cầu nguyện có được thánh sủng, Tích phi liền bị thích khách bắt đi, hạnh phúc đến quá nhanh, cầu Phật tổ tha thứ cho các nàng vui sướng khi thấy người gặp họa. Tích phi nương nương đi mạnh khỏe, các nàng sẽ giúp nàng chiếu cố Hoàng thượng thật tốt, A di đà phật!
Lục Viễn cẩn thận nâng Lục Nhạc Dao lên xe ngựa, kiểm tra thương thế của muội muội, tên không bắn trúng nơi yếu hại, chỉ trúng bả vai của Lục Nhạc Dao mà thôi. Tên đâm vào rất sâu làm Lục Nhạc Dao đau tới hôn mê bất tỉnh, vẫn chưa biết được bản thân gây ra đại họa gì.
Lục Nhạc Dao cầu mong Tích phi nương nương đừng gặp chuyện gì không hay, cầu mong bản thân mau cứu được Tích phi nương nương, lập công chuộc tội.
Bằng không sau này hắn không còn mặt mũi đâu mà gặp lại Hoàng thượng… Tuy muội muội có ý tốt, nhưng chuyện hại Tích phi nương nương bị thích khách bắt là sự thật không thể chối cãi, hắn thật sự không ngờ muội muội càng lúc càng làm hắn cảm thấy lo lắng.
Thích Bạch yên lặng lên xe ngựa, trong xe còn lưu lại mùi hương của Quý U, trên bàn còn đặt hai ly trà, hai người dùng chung một chén, bên cạnh còn đặt điểm tâm mà Quý U thích ăn nhất, Thích Bạch chua xót nhắm chặt hai mắt.
Tiểu Thịnh Tử ngồi ngoài xe ngựa đang cầm khăn tay lau nước mắt, không dám lên tiếng làm phiền Hoàng thượng, tuy trên mặt Hoàng thượng không có biểu hiện gì, nhưng không biết trong lòng đã đau đớn đến mức nào. Hoàng thượng coi Tích chủ tử như châu như ngọc, cầm trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, vừa rồi lại phải nhìn cảnh Tích chủ tử đổ máu… Hắn không dám nghĩ đến cảm thụ của Hoàng thượng. Sớm biết như thế thì dù có chuyện gì xảy ra hắn cũng không rời Hoàng thượng và Tích chủ tử nửa bước, có thể giúp Hoàng thượng che chở cho Tích chủ tử rồi… Tuy hắn già rồi, nhưng chắc chắn vẫn có thể giúp chắn đao, ngăn cung tiễn cho hai vị chủ tử.
Mấy tên thích khách đáng chết ngàn lần!
Xe ngựa chậm rãi rời khỏi Ngọc Hoa tự, khi đến mọi người náo nhiệt ra sao, lúc về chẳng ai dám lớn tiếng.
Vũ thục nghi kéo tay áo Tình quý tần nhỏ giọng “Muội thấy Lục quý nhân trúng tên không? Ta vẫn luôn chú ý xem thiết kỵ quân có chống lại thích khách được không, không để ý đến Lục quý nhân…”
Tình quý tần thấy Vũ thục nghi thận trọng hỏi, nội tâm trào phúng. Đương nhiên là ngươi sợ hãi rồi, nếu Lục Nhạc Dao thật sự cứu được Hoàng thượng, ngày sau của ngươi chắc chắn rất thảm.
“Lúc nghe tiếng nàng hô lên, muội có nhìn qua, đúng là nàng muốn giúp Hoàng thượng chắn tên, nhưng lại sai hướng, nhào tới trên người Tích phi nương nương.” Tình quý tần giả bộ hồi tưởng tình cảnh lúc đó, sau lại như bừng tỉnh đại ngộ thở nhẹ “A, muội mới nhớ ra, nếu không phải do Lục quý nhân, Tích phi nương nương sẽ không bị đẩy ra sau… Đây chẳng phải là Lục quý nhân hại Tích phi nương nương bị bắt đi sao?”
“Muội nói thật sao?” Vũ thục nghi khẩn trương bắt lấy tay Tình quý tần. Nếu đúng như vậy, đừng nói tới chuyện được sủng, Lục quý nhân có thể sắp chết đến nơi rồi.
Tình quý tần gật đầu, Vũ thục nghi không biết Hoàng thượng và Lục Nhạc Dao quen biết từ nhỏ, cũng không biết Lục Nhạc Dao là yêu ma quỷ quái. Thật ra Tình quý tần không biết Hoàng thượng sẽ xử phạt Lục Nhạc Dao thế nào, hắn sẽ vì Tích phi mà xử phạt thanh mai trúc mã của mình sao? Chắc chắn là không phạt nặng, nhưng chắc là sẽ cảm thấy phiền chán với Lục Nhạc Dao chứ?
Tình quý tần lại yên lặng, giấc mơ của nàng là xô ngã hai người này, lần này giấc mơ đã thành hiện thực, nhưng nàng luôn cảm thấy không chân thực.
----Ta là đường phân cách đoàn người Hoàng thượng hồi cung---
Vì tránh né người của Hoàng thượng nên đám thích khách chia làm hai hướng, xe ngựa giống nhau, người theo dõi không dám tiếp cận quá gần nên không biết Tích phi ở trên xe nào, chỉ có thể chia ra theo dõi.
Xe ngựa Quý U ngồi đi tương đối chậm, nàng có cảm giác buồn ngủ, nâng bụng đứng lâu đã rất mệt mỏi rồi, nàng nhắm mắt dưỡng thần. Vết thương trên cổ rất đau, tay bị trói sau lưng quả thật là không thoải mái.
Hơn nữa ngoài Quý U, trong xe còn bốn người nữa, bốn người này tận lực chen chúc ngồi ở một bên, không gây trở ngại cho nàng nghỉ ngơi. Phương trượng chính là đầu lĩnh của đám thích khách, nhìn Tích phi đang nhắm mắt mà nuốt nước bọt, sau đó hắn miễn cưỡng chuyển tầm mắt đi nơi khác, không hổ là sủng phi, hắn chưa từng thấy người nào xinh đẹp như nàng, đáng tiếc là chỉ có thể nhìn mà không thể chạm vào.
Mấy người này lấy dược chữa thương ra vừa bôi vừa tìm đối sách.
“Sẽ có người mau chóng truyền tin tức chúng ta đang nắm giữ Tích phi cho chủ tử, trước hết chúng ta cứ đến chỗ ẩn nấp dưới chân núi đợi chủ tử phân phó.”
“Đại ca, sao không gấp rút lên đường hồi kinh tìm chủ tử? Chắc chắn Hoàng thượng đã phái người theo dõi chúng ta, đừng để cho bọn họ có cơ hội cứu Tích phi đi.”
Tên đầu lĩnh đánh lên đầu kẻ mới nói một cái “Ngươi bị ngu sao? Kinh đô phòng bị nghiêm ngặt, chúng ta đều bị thương cả rồi, đến cửa thành là bị bắt ngay.
Hơn nữa bây giờ cũng đâu có biết tình cảnh của chủ tử ra sao, sao có thể tùy tiện hành động? Chúng ta cứ dưỡng thương đã, đợi tin tức của chủ tử truyền đến đây. Yên tâm đi, nơi ẩn nấp của chúng ta rất bí mật, người của Hoàng thượng sẽ không tìm thấy, hơn nữa Tích phi đang ở trong tay chúng ta, ngươi cảm thấy Hoàng thượng sẽ hành động thiếu suy nghĩ sao?”
Mấy kẻ khác gật đầu phụ họa, đại ca đúng là suy nghĩ thấu đáo. Ít nhiều gì bọn họ cũng đều đang bị thương, lúc này không thích hợp để gấp rút lên đường.
Sau khi xuống núi, bọn họ tiến vào thành trấn, xe đến xe đi, một chiếc xe ngựa thông thường đã rất nhanh hòa vào dòng người. Đám thích khách rẽ ngoặt vào một con ngõ nhỏ, sau đó đổi xe ngựa khác rời khỏi.
Lúc ám vệ đuổi đến nơi chỉ tìm thấy một cái xe ngựa bỏ không, cùng với áo cà sa, lòng trầm xuống, nhìn nhau, lạc mất dấu rồi!
Tại cửa sau của một tửu lâu nhỏ, một tiểu nhị lo lắng nhìn đông nhìn tây. Thấy chiếc xe ngựa từ xa xa đi tới, cẩn thận xem xét rõ dấu hiệu trên xe, vẫy vẫy tay. Ba nam nhân bọc khăn trùm đầu và một nữ nhân xinh đẹp bước xuống từ xe ngựa.
Hai nam nhân túm lấy cánh tay của Quý U, đoàn người vội vàng vào cửa, tiểu nhị nhìn quanh quất xung quanh thấy không có ai để ý mới đóng cửa lại.
Vài người thấy Tích phi rất phối hợp, không khóc nháo, giãy dụa, không chửi rủa, liền thấy bớt lo lắng hơn nhiều.
Quý U không nói gì, chỉ cố gắng nhớ kết cấu của nội viện này.
Đến một sương phòng vắng lặng, đám thích khách đóng cửa phòng lại rồi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng an toàn rồi. Tuy gian phòng này có cửa sổ, nhưng đối với Tích phi đang mang bụng lớn mà nói, trừ khi nàng không cần hài tử, nếu không làm gì có chuyện nàng nhảy qua song cửa chạy trốn.
Hậu viện của tửu lâu này là nơi bọn họ ẩn thân, dù nơi này tập trung nhiều người cũng sẽ không bị để ý, dù gì tửu lâu cũng là chốn đông người.
“Bây giờ mở dây thừng ra được chưa? Rất khó chịu.”
Tên đầu lĩnh nghe vậy thì sai bảo kẻ đang đứng cạnh cởi dây cho Tích phi, ngăn mấy tên đàn em đang muốn từ chối lại. Dù sao cũng đến địa bàn của bọn họ rồi, một nữ nhân nhu nhược, bụng to có thể chạy thoát sao?
Quý U xoa xoa cổ tay “Tìm đại phu cho ta, vết thương của ta cần được xử lý.”
“Đại phu cái gì, hiện giờ ngươi không phải là Tích phi, chỉ có dược cầm máu thôi, ngươi muốn tự mình bôi hay để mấy anh em ta giúp ngươi?” Một tên thích khách quát, vốn hắn định mắng tiếp hai câu, nhưng nghĩ tới cảnh cáo của Hoàng thượng thì đành dừng lại. Bây giờ còn chưa nhận được tin tức của chủ tử, bọn họ không biết phải đối xử với Tích phi thế nào, vạn nhất Hoàng thượng và chủ tử giảng hòa, bọn họ lại đắc tội Tích phi, đến lúc đó không có cách nào giải quyết hết.
Tên đầu lĩnh nghe vậy, không tự chủ nhìn về phía Tích phi, bởi vì nàng đang mang thai nên vẻ đẫy đà
của nàng so với mấy nữ nhân gầy yếu khác càng có ý vị hơn, ánh mắt trong veo như nước, tựa hồ có thể nói chuyện, thứ say lòng người nhất là đôi môi phong tình kia, nhìn không thôi cũng biết tư vị khi nếm sẽ tốt thế nào.
Mấy tên khác thấy ánh mắt của đại ca mình liền sáng tỏ, phát ra tiếng cười kinh tởm, quả là khó có người xinh đẹp như vậy.
Tên đầu lĩnh cũng cười hai tiếng, đợi nghiệp lớn của chủ tử thành công, hắn định xin Tích phi làm phu nhân.
Quý U nhìn ánh mắt của mấy kẻ này, tức giận trong lòng “Ta tự bôi, lúc ta bôi thuốc yêu cầu các ngươi ra ngoài. Còn nữa, ta đói bụng, muốn ăn cơm chiên trứng và trà táo đỏ.”
“Phiền toái.” Một kẻ trong đó cáu gắt, loại nữ nhân này chỉ nên nuôi trong cung thôi, được mấy kẻ nô tài hầu hạ toàn bộ. Mấy tên thích khách còn đang do dự để nàng ở một mình trong phòng, không bị trói, nhưng nhìn bộ dạng nũng nịu của nàng, nếu bắt nàng đi theo chắc bọn họ sẽ bị nàng làm mệt chết.
Bọn chúng đều đói bụng rồi, nên để hai người canh giữ ngoài cửa, những người khác đi ăn cơm, thuận tiện mang cơm chiên và trà táo đỏ về cho Tích phi.
Rốt cuộc chỉ còn lại một mình, Quý U nhẹ nhàng thở ra, chạy đến bên cửa sổ quan sát… Ân, không nhảy xuống được.
Quý U chìm trong suy nghĩ, nàng phải mau chóng trở về, Thích Bạch chắc chắn đang rất lo lắng cho nàng. Hơn nữa không thể để cho Lý tướng có cơ hội xoay người.
Không gian tùy thân của nàng có chỗ bất tiện, đó là lúc tiến vào nàng đang ở đâu thì khi quay trở ra nàng vẫn ở đó mà thôi, nên nàng chỉ có thể hành động vào buổi tối.
Lúc đêm khuya thanh vắng, chỉ có hai thích khách đứng ngoài cửa canh chừng, mấy kẻ bị thương nặng đã đi nghỉ ngơi.
Quý U lặng lẽ đem ghế chuyển sang gần cửa sổ, nhẹ nhàng mở cửa sổ ra, vừa đá cái ghế thật mạnh, vừa tiến vào không gian tùy thân của nàng.
Hai kẻ trông chừng ngoài cửa nghe thấy âm thanh liền cuống quýt chạy vào, trong phòng tối đen, cửa sổ mở rộng. Hai kẻ này vội vàng đốt đèn lên, ngọn đèn chiếu sáng căn phòng, không một bóng người!
Một kẻ không tin Tích phi dám thực sự nhảy xuống, liền chạy đến bên giường kiểm tra, kẻ còn lại nhìn cái ghế nằm dưới đất, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy khăn tay của Tích phi ở bên ngoài, liền hô to “Không hay rồi, Tích phi chạy trốn.”
Hai kẻ này nhảy ra ngoài cửa sổ, đi gọi đồng bọn tìm kiếm Tích phi.
Quý U ở trong không gian, không nhìn thấy tình cảnh ở bên ngoài, nhưng có thể nghe được âm thanh. Nàng ở trong không gian uống thuốc an thai, sờ sờ bụng, các bảo bối phải kiên trì nhé. Nghe tiếng hai tên kia rời khỏi phòng nàng liền thoát ra khỏi không gian, chạy về phía ngược lại.
Đám thích khách nghe tiếng của động bọn, vội vàng mặc y phục rồi chạy đến, tên đầu lĩnh hô lên “Không đốt đuốc lên thì tìm kiểu gì. Hai người canh chừng cửa sau, chúng ta tìm bên ngoài cửa sổ, nàng không chạy xa được đâu.”
Tên đầu lĩnh vẫn không tin Tích phi dám nhảy xuống, bụng lớn như vậy mà còn đạp ghế nhảy xuống thì nàng quả thật không cần cái thai trong bụng nữa rồi.
“Trên mặt đất không có vết máu, tìm xem có trong bụi rậm không.” Nàng không thể chạy đến tiền viện nhanh như vậy được, nên tên đầu lĩnh chỉ tập trung người tìm ở hậu viện mà thôi, nhất định là Tích phi đang trốn trong góc nào đó.
Quý U thở hổn hển, cố gắng đẩy cây gác cổng ra, nghe tiếng bước chân càng lúc càng đến gần, Quý U hết sức bối rối, cắn răng dùng hết khí lực toàn thân.
Một tên chạy như bay đến, thấy bóng người đang cố gắng mở cửa, liền hét to “Tìm thấy Tích phi rồi, mau đến đây!”
“Loảng xoảng” một tiếng, cây gác cổng bị đẩy rớt xuống đất, Quý U cuống quýt mở cổng ra rồi chạy ra ngoài, nghe tiếng bước chân ngay sau lưng, chỉ cách nàng có một chút…
Tên thích khách phía sau đang muốn bắt lấy góc áo Tích phi, đột nhiên Tích phi biến mất, như tan vào không khí.
Tay hắn rơi vào khoảng không… Người đâu rồi?
“Không đúng, không đúng, Tích phi không chạy về phía trước, nàng đột nhiên biến mất…”
“Đương nhiên là nàng chạy mất không thấy tăm hơi rồi, mau đuổi theo!”
“Không đúng, lão tử sắp bắt được nàng, nàng lại đột nhiên không thấy đâu nữa…” Tên thích khách run rẩy, rốt cuộc là mắt hắn có vấn đề hay hắn nằm mơ chưa tỉnh?
“Mẹ nó, ngươi chưa tỉnh ngủ sao? Ngươi đi báo với đại ca đi, ta chạy tới phía trước tìm xem, chúng ta hành động yên lặng đi… Mẹ nó, sao Tích phi chạy nhanh quá vậy?” Nói xong tên này chạy về phía trước.
Tên còn lại vẫn không tin được chuyện Tích phi biến mất ngay trước mắt hắn, hắn giơ cây đuốc kiểm tra trên tường, dưới đất, không thấy có dấu vết nào, hắn dụi mắt, thật sự nhìn nhầm sao?
--- --------Mây---- -------
Trong Thân Hiền điện đèn đuốc sáng ngời, nghe thấy ám vệ báo cáo để mất dấu vết, Thích Bạch ngồi yên bên bàn, không nhúc nhích.
“Hoàng thượng, ít nhất ngài cũng nên dùng chút đồ ăn, chưa tìm thấy Tích chủ tử mà ngài đã gục xuống thì biết làm sao? Tích chủ tử nhất định sẽ được an toàn, nhất định sẽ bình an trở về.” Vẻ mặt Tiểu Thịnh Tử đau khổ, không biết đã khuyên Thích Bạch bao lâu rồi.
Thích Bạch không nói lời nào, chỉ nhìn vòng ngọc đang đeo trên tay đến xuất thần. Sau nửa ngày mới đột ngột hỏi “Lục quý nhân tỉnh chưa?”
“Hồi chủ tử, chưa tỉnh.” Tiểu Thịnh Tử không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe nói Lục quý nhân giúp Hoàng thượng chắn tên, Hoàng thượng đã hỏi tình hình nàng mấy lần, chắc là muốn ban ân điển cho nàng…
Thích Bạch gật đầu “Mặc kệ là nàng tỉnh hay chưa, bây giờ ngươi phái người đem nàng ném tới phòng chứa củi đi!” Nói hắn không có nhân tính cũng được, không phân rõ phải trái cũng được, U U của hắn còn chưa rõ tình hình, vì sao Lục Nhạc Dao có thể an ổn nằm trên giường?
Từ lúc Quý U bị bắt đến bây giờ, Thích Bạch đã đau đớn đến chết lặng… Bất an, sợ hãi, bối rối, hắn sắp bị tra tấn đến điên rồi, nếu không phải vì Lục Nhạc Dao thì làm sao U U của hắn lại bị rơi vào tay thích khách!
Nếu không muốn để hắn yên ổn thì các ngươi cũng đừng hòng dễ chịu!
“Bắt đầu từ ngày mai, trong hậu cung chỉ có một bữa ăn, một bữa chỉ có một bát cơm, toàn bộ là đồ ăn chay!” U U của hắn có được ăn no không, hắn còn chưa biết, các nàng dựa vào cái gì mà ăn sơn hào hải vị?
Tiểu Thịnh Tử nghe vậy thì sửng sốt một chút, cuống quýt đi phân phó người phía dưới… Tích chủ tử, Hoàng thượng điên rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com