Đám thích khách tìm kiếm vài vòng xung quanh, trước lúc hừng đông đành phải trở về hậu viện, tập trung một chỗ than sầu kể khổ.
Tên đầu lĩnh mặt đen như than, nhiều người như vậy mà còn không bắt được một nữ nhân bụng to vượt mặt sao?
“Đại ca nói xem, Tích phi trốn ở chỗ nào được? Tuy chúng ta không thể đốt đuốc sáng trưng sợ người khác chú ý, nhưng những khu vực xung quanh đều đã lục tung lên rồi, một sợi tóc cũng không thấy là thế nào?”
Tên đầu lĩnh đau đầu muốn chết, ta mà biết nàng trốn ở đâu thì còn tìm cái mông! Cũng bởi vì không thể gióng trống khua chiêng đi tìm nên càng đau đầu. Giữa đêm khuya vắng lạnh mà đốt đuốc đi tìm thì quá khoa trương, nhưng không có đuốc thì không thấy rõ được. Bọn họ không thể đánh động quá nhiều người, nhỡ đâu người của Hoàng thượng biết thì bọn họ tiêu ngay.
Hắn cũng muốn biết Tích phi chạy đi đâu, nữ nhân có lợi hại hơn nữa cũng không thể trốn thoát nhiều người như vậy, huống chi là một nữ nhân đang mang thai.
Hắn không thể không thừa nhận bản thân đã đánh giá Tích phi quá thấp, hắn có nằm mơ cũng không ngờ Tích phi dám chạy trốn, nàng không có đồng nào trong người, không sợ chết đói trên đường đi sao?
“Ngươi vừa nói cái gì? Tích phi biến mất ngay trước mắt ngươi?” Tên đầu lĩnh trầm mặc một hồi, tầm mắt chuyển lên người tên bắt hụt Tích phi, hắn ta là kẻ duy nhất thấy Tích phi chạy đi.
“Đại ca, Tích phi thật sự biến mất trước mắt ta mà, thiếu chút nữa ta đã nắm được góc áo nàng rồi, thật mà.” Vừa dứt lời, mấy người còn lại đều khinh bỉ nhìn hắn, trong lòng thầm mắng, mơ ngủ sao? Mắt mù? Đầu óc có bệnh? Bằng không chính là sợ đại ca trách phạt nên bịa chuyện, nếu vậy thì ngươi cũng nên tìm lý do nào đáng tin một tí chứ.
“Mẹ nó, gặp quỷ sao? Tích phi chạy tới cửa lớn lúc nào, chẳng lẽ nàng có võ công?” Một tên khác gãi đầu, chuyển hướng câu chuyện, nói Tích phi biến mất trong nháy mắt là quá xạo, hắn nghe không lọt tai. Tuy hắn chưa thấy Tích phi, nhưng nàng có thể né tránh nhiều người như vậy, không lẽ Tích phi có võ công cái thế?
Tên đầu lĩnh lắc đầu theo bản năng, Tích phi quá mức nhu nhược, đánh chết hắn cũng không tin Tích phi có võ nghệ cao cường.
“Chỉ có một khả năng, đó là nàng không có nhảy qua cửa sổ, chỉ ngụy trang vậy thôi, sao đó trốn trong phòng. Lúc chúng ta tập trung tìm ở hậu viện nàng liền chạy đi. Hai tên các ngươi đều là phế vật, không cẩn thận tìm trong phòng sao?” Tên đầu lĩnh quay sang trách tội hai kẻ gác đêm, đúng là đồ óc heo! Về chuyện Tích phi biến mất trong không khí, ha ha, loại chuyện hoang đường này ai mà tin được!
Tên thích khách nhìn Tích phi biến mất chỉ đành ngậm miệng, hắn cũng nghi ngờ là do bản thân hoa mắt… Nếu không phải do nhìn nhầm thì thật đáng sợ, vẫn là nhìn nhầm thì hơn, tạm thời coi như mắt hắn bị mù vậy.
“Đại ca, phòng trống không, liếc mắt là thấy hết mọi thứ, nàng có thể trốn ở đâu chứ?” Hai tên gác đêm cảm thấy oan uổng nha, trong phòng không có ai, cửa sổ mở ra, chắc chắn là nàng trốn ra từ cửa sổ rồi.
“Được rồi, báo với tất cả huynh đệ, giả làm khách hàng vào tửu lâu, sau đó trà trộn vào đám người đi tìm kiếm Tích phi. Chắc chắn Tích phi sẽ phải mua đồ ăn và thuê xe ra khỏi trấn, trên người Tích phi lại không có đồng nào, phái người canh chừng tất cả các hiệu cầm đồ trong trấn đi. Cửa trấn cũng cần người canh gác, gặp ai khả nghi liền bắt lại. Tóm lại, Tích phi đừng nghĩ đến chuyện chạy thoát, nàng chỉ đang thừa dịp đêm tối trốn ở góc nào đó mà thôi, các huynh đệ, trở về chuẩn bị một chút đi, trời sáng là hành động ngay, trấn này nhỏ như vậy, mà nàng không quen với sinh hoạt ở đây, chắc chắn chạy không nổi đâu. Nhớ là động tĩnh không được quá lớn, dẫn đến sự chú ý của đám người Hoàng thượng là không ổn đâu.”
“Vâng, đại ca.” Mọi người xoa xoa tay, nhất định phải bắt Tích phi lại, nếu không nàng mà về đến hoàng cung, thì bọn họ chỉ còn đường chết mà thôi.
Quý U ở trong không gian sờ sờ bụng, thật nguy hiểm, thiếu chút nữa là nàng bị bắt lại rồi. Nàng sợ nhất là các bảo bối xảy ra việc gì, may mắn là không sao.
Nhìn điểm tâm trong không gian, Quý U có chút dở khóc dở cười, đây là lúc trước nàng giấu đi vì không muốn dùng bữa. Nàng đúng là phòng ngừa chu đáo mà, ai, sao nàng không bỏ thêm y phục và ngân lượng vào chứ.
Điểm tâm và hoa quả đủ ăn. Nàng không có bạc, nàng cũng không biết đường, ai chịu mang nàng ra khỏi trấn chứ. Hơn nữa chắc chắn là bọn thích khách sẽ phái người canh chừng ở cửa trấn, nàng nên làm thế nào đây?
Nghe đám thích khách oán trách “Đến cùng là chạy đi đâu”, Quý U nhẹ nhàng thở ra.
Lại đợi một lát nữa, nghe phía bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, Quý U mới ra khỏi không gian, xuất hiện ở đúng nơi nàng biến mất. Nếu lúc này có người, nhất định sẽ bị nàng hù chết. Quý U quay đầu nhìn cửa sau của tửu lâu, vỗ ngực, phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Ánh trăng nhàn nhạt bao phủ trấn nhỏ này, Quý U nhìn đông nhìn tây, tìm bảng hiệu của dược đường và tiệm bán y phục, lại còn phải phân tâm lắng nghe động tĩnh xung quanh. Nàng biết nàng không có nhiều thời gian, phải thừa dịp bọn chúng đang tìm cách để nhanh chóng bỏ trốn, nếu đợi tới hừng đông sẽ bị bọn chúng bắt lại.
Bọn thích khách sẽ không ngờ tới việc nàng không bán trang sức mà lại đi bán thuốc trong không gian. Lấy được bạc rồi nàng sẽ đi mua một bộ y phục của nam tử, y phục của nam tử rộng rãi mới che được bụng của nàng. Quý U thầm gật đầu, cứ quyết định vậy đi.
Quý U đi trên đường vắng tanh, trong lòng có chút sợ hãi, hai bên đường cửa nhà đều đóng chặt, nàng chỉ dám chọn đường nào vắng một chút để đi, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Mỗi ngày ở chung với Thích Bạch đều thật an tâm, hạnh phúc, đã lâu lắm rồi nàng không nhớ đến những kiếp trước. Những kiếp đó nàng có thể vừa đi trong đêm tối vừa đánh xác sống, cướp đồ đạc… Thế mà giờ lại cảm thấy sợ hãi.
Đáy mắt Quý U ướt át, đều tại Thích Bạch sủng ái nàng đến mức cái gì cũng không làm được. Quý U ngửa đầu nuốt nước mắt, nàng rất nhớ Thích Bạch. Quý U thở dài, nàng phải kiên cường mới có thể sớm gặp lại hắn.
Trời dần sáng hơn, trên đường đã có vài người qua lại, đa số là tiểu thương bán đồ ăn. Quý U trốn ở ngõ nhỏ đối diện dược đường gặm điểm tâm, thấy dược đường mở cửa liền cúi đầu đi vào.
Lục Nhạc Dao là bị lạnh nên mới tỉnh, lúc mở mắt ra nàng thấy nóc nhà bị mạng nhện che kín, có chút mờ mịt, đây là cái gì?
Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời sáng choang rồi, nàng đang nằm mơ sao?
Ngón tay khẽ nhúc nhích, sờ dưới thân để xem tại sao hôm nay giường của nàng lại khó chịu như vậy, thứ nàng chạm đến là củi và rơm.
Nàng kinh ngạc một chút, đột nhiên đứng bật dậy, hét lên “A!” Sau đó lại ngã xuống, bả vai bên phải đau quá.
Lục Nhạc Dao dùng cánh tay không bị thương chống đỡ thân thể chậm rãi ngồi dậy, đánh giá căn phòng vừa bẩn vừa nhỏ này, đây là phòng chứa củi mà… Cũng không phải phòng chứa củi khô ráo mà là căn phòng đã bị bỏ hoang, âm u ẩm ướt, hẻo lánh, củi chất thành đống, từng vũng nước đọng ở khắp nơi. Trong căn phòng mờ tối ngập tràn một cỗ mùi gay gắt, vô cùng khó ngửi, trên tường có mấy con côn trùng ngẫu nhiên bò qua, Lục Nhạc Dao ghê tởm nôn khan hai lần…
Sao nàng lại ngủ ở đây, đến tột cùng là đã có chuyện gì xảy ra, vì sao nàng lại ở trong
này? Lục Nhạc Dao chỉ nhớ nàng nhào qua ngăn đỡ mũi tên cho Hoàng thượng thì có người đẩy lưng nàng một chút, nàng liền đụng vào Tích phi, sau đó bị trúng tên đau đến hôn mê bất tỉnh, sau nữa có chuyện gì đã xảy ra sao?
“Châu nhi?” Cả người Lục Nhạc Dao không còn chút sức lực nào, đám người Châu nhi chạy đi đâu cả rồi?
“Két” cửa được đẩy ra, Châu nhi thấy chủ tử đã tỉnh liền đau khổ chạy tới đỡ chủ tử đứng lên.
“Khụ khụ khụ, vì sao ta lại ở đây? Hoàng thượng không đến thăm ta sao?” Lục Nhạc Dao bị mùi hôi trong phòng làm ho khan không ngừng.
“Chủ tử, là Hoàng thượng phạt ngài ở trong phòng chứa củi, nô tỳ cũng không biết có chuyện gì xảy ra.” Lúc chúng phi tần đi dâng hương cùng Hoàng thượng không được mang theo cung nữ bên người, nên Châu nhi không biết chủ tử xảy ra chuyện gì, thẳng đến lúc chủ tử bị nâng về mới nghe nói chủ tử cản tên cho Hoàng thượng. Châu nhi vừa mừng vừa sợ, chủ tử gặp may mắn lớn rồi. Còn chưa đợi được chủ tử tỉnh lại, tin tức chủ tử bị phạt đến phòng chứa củi đã làm Châu nhi té ngã đến đau mông.
“Bị phạt?” Lục Nhạc Dao nhíu mày, nàng bị phạt vì chuyện gì? Cẩn thận nghĩ lại, đột nhiên Lục Nhạc Dao mở to hai mắt, khó nén khủng hoảng “Có phải lúc Tích phi nương nương ngã xuống, xảy ra chuyện với hoàng tự rồi sao?” Nàng nhớ chuyện đụng phải Tích phi, không phải nàng xô nàng ta ngã rồi chứ?
“Chủ tử, người trong hậu cung đều kín miệng, không được nói đến chuyện của Tích phi nương nương.” Châu nhi nhìn ra ngoài cửa, sau đó nhẹ nhàng tiến lên nói nhỏ với Lục Nhạc Dao “Tích phi nương nương bị thích khách bắt đi rồi.”
Vừa dứt lời, Lục Nhạc Dao chỉ thấy trong đầu “Oanh” một tiếng, Tích phi bị thích khách bắt đi, Lục quý nhân bị phạt đến phòng chứa củi, hai câu này không ngưng vang lên trong đầu nàng, hình như nàng biết nguyên nhân, nhưng không cách nào tiếp nhận nổi.
“Ta muốn gặp Hoàng thượng… Ta phải đi gặp Hoàng thượng… Mau đỡ ta đứng lên.” Lục Nhạc Dao bị dọa sợ rồi, không phải nàng, nàng không hề cố ý… Nàng không hề nghĩ mọi chuyện lại trở nên thế này.
“Chủ tử, ý chỉ của Hoàng thượng là không có lệnh không ai được phép ra khỏi phòng chứa củi.” Châu nhi thở dài, đến cùng là chủ tử đã làm chuyện gì chọc tức Hoàng thượng chứ. Căn phòng chứa củi bỏ hoang này đâu phải chỗ cho người sống.
“Không được, ta phải gặp ca ca, Châu nhi, ngươi giúp ta truyền tin cho ca ca, hắn sẽ cứu ta…”
Nghe cung nữ thông báo Vũ thục nghi đến tìm nàng, đúng như những gì nàng tính toán. Hiện tại cả hậu cung như muốn nổ tung vậy…
“Muội muội đang dùng đồ ăn sáng sao?” Vũ thục nghi khó nén giọng điệu tức giận.
“A, toàn hậu cung này có người có đồ ăn sáng để dùng sao?” Tình quý tần cười tự giễu, cầm ấm trà rót cho Vũ thục nghi một chén.
Vũ thục nghi cũng không đưa tay ra nhận, nàng đã uống nước trà cả một buổi sáng rồi “Muội nói xem Hoàng thượng đang nghĩ gì vậy? Một ngày chỉ được dùng cơm trưa, cũng chỉ có một chén cơm, một đĩa đồ ăn, không được dùng điểm tâm? Hắn muốn bỏ đói cả đám người trong hậu cung để chôn cùng Tích phi sao?”
“Tỷ nói chuyện cẩn thận một chút, ý chỉ của Hoàng thượng không đến lượt chúng ta ý kiến.” Tình quý tần đưa tay che miệng Vũ thục nghi, nói mấy phi tần phân vị thấp cũng coi như xong đi, Hoàng thượng là người ngươi có thể nói sao?
Vũ thục nghi là tức giận đến mụ mị đầu óc, không, phải nói là đói mụ mị đầu óc, nên mới mất lý trí.
“Đây không phải là do ta quá tức giận sao… Chúng ta không thấy được đồ ăn sáng chỉ thấy thánh chỉ đến. Giờ thì tốt rồi, một ngày Tích phi còn chưa trở lại là một ngày chúng ta nhịn đói… Không phải Hoàng thượng muốn bỏ đói chúng ta để dành cho Tích phi chứ?” Vừa dứt lời bụng nàng đã kêu réo ầm ĩ, Vũ thục nghi xấu hổ một trận, nàng thật sự rất đói bụng…
Tình quý tần xoay người vào nội thất bê ra một đĩa điểm tâm, “Ngày hôm qua còn dư lại, tỷ muốn dùng một ít không?”
Vũ thục nghi lắc đầu, các nàng chỉ ăn điểm tâm mới mà thôi, đã khi nào phải dùng đồ thừa đâu? Phần điểm tâm này chắc chắn là chưa kịp thưởng cho nô tài, nàng làm sao mà dùng được.
Tình quý tần bất đắc dĩ cầm một khối bỏ vào miệng, đối với người từng phải ở lãnh cung mà nói, có ăn là tốt lắm rồi.
Nếu nói không có đồ ăn sáng là một loại tra tấn vậy thì lúc nhìn thấy bàn cơm trưa đám phi tần đói đến mức không có khí lực để khóc lóc nữa. Một chén cơm, một món rau, bình thường nhìn thấy thịt cá các nàng còn chưa muốn động đũa, lúc này… Nước mắt các nàng thi nhau rơi xuống, con người mà, phải mất đi mới biết quý trọng.
Trong Thân Hiền điện yên lặng như tờ, Lục Viễn ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng rồi lại cúi đầu, chỉ mới một đêm, Hoàng thượng đã như bị đánh bại rồi… Một đế vương độc đoán, lạnh lùng, sắc bén, không phải bị Lý tướng và đám thích khách đánh bại, mà bị lòng tự trách và nỗi tương tư đánh bại, tra tấn đến điên rồi.
“Bên Lý tướng có tin tức gì chưa?” Thanh âm của Thích Bạch khàn khàn.
“Bẩm Hoàng thượng, còn chưa có. Hôm nay thần đã sẽ tăng thêm nhân thủ, đồng thời tự mình đến trấn nhỏ tìm kiếm.”
“Nếu trẫm đáp ứng điều kiện của Lý tướng, hắn sẽ không đối phó với Tích phi nữa.” Ngữ khí của Thích Bạch không thay đổi, nhưng ánh mắt lại cay nghiệt nhìn về phương xa.
“Nhất định là Tích phi nương nương sẽ không có việc gì đâu, thần ngay lập tức xuất phát đây.” Nhìn Hoàng thượng như vậy, Lục Viễn sợ rằng ngay cả chuyện giữ toàn thây cho kẻ hại Tích phi cũng rất xa vời. Thiên tử giận dữ, xác chết vạn dặm, đảng thừa tướng, sợ là có chém cửu tộc cũng không đủ.
Lục Viễn đang muốn xoay người rời đi, liền nghe Hoàng thượng nói “Ngươi ở lại đợi tin tức đi, để Trẫm đi.”
Lục Viễn xoay người, “Hoàng thượng sao ngài có thể mạo hiểm như vậy được?” Tiểu Thịnh Tử cuống quýt mở miệng khuyên nhủ “Hoàng thượng, đêm qua ngài không nghỉ ngơi chút nào rồi…”
Thích Bạch giơ tay ngăn lại lời an ủi của hai người “Trẫm nhất định phải mau chóng tìm nàng về.”
Thấy hai người còn muốn tiếp tục, giọng điệu của Thích Bạch lạnh lùng truyền đến “Nàng thuộc về trẫm, trẫm đánh mất nàng, trẫm nhất định sẽ tìm lại nàng.”
Nếu không phải do hắn muốn trì hoãn thời gian để ổn định thừa tướng thì hắn đã sớm đi tìm nàng rồi.
Một ngày đã là cực hạn của hắn, nếu lâu hơn nữa hắn sẽ điên mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com