Đệ nhất chương
Gió lạnh thổi qua, khiến cho người ta muốn nhăn mặt.
Mạc Phi Trần cái mũi hút hấp (hít thở) mở mắt, trời đất đều bị bao phủ bởi một mảnh trắng xóa, giãy dụa một chút mới phát giác bản thân bị bao lại bằng một tấm chăn nhỏ, nhìn kỹ lại lần nữa.... Chính mình bị người ta ôm.
Đây... đây là chuyện gì đang xảy ra?
Rõ ràng trước khi thi cao đẳng xem tiểu thuyết võ hiệp bị mẹ phát hiện, nghe tiếng mẹ rít gào cơ hồ còn muốn ném cái bàn về phía chính mình, mình trái trốn phải tránh thiếu điều muốn chết, ai ngờ bị cái đấu kim loại đặt trước ván đập trúng thực thê thảm.
Hắn thừa nhận mình có ngất đi, nhưng chính là vừa tỉnh dậy không nhìn thấy trần nhà, cũng không bị nằm trên cái giường bệnh rộng một thước? Mà mẹ đáng lý suốt đêm bên giường cũng không thấy?
Gian nan cử động cái cổ, mà cái chăn bao mình cũng quá chặt đi, chẳng lẽ bị mẹ đập trúng đến nỗi cái cổ bị thương cần phải cố định rồi sao?
Chắc là.... Không đâu a~....
Mạc Phi Trần phát hiện trước mắt hắn xuất hiện một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần mà cổ điển, mi dày như hai hàng liễu nhíu lại, mũi cao thanh tú khéo léo, thêm đôi môi đỏ mỏng manh khiến người ta yêu mến...
Lại nhìn nhìn mái tóc, Mạc Phi Trần ngây người... Kiểu tóc nhìn thực có trình độ, vừa đơn giản mà thanh cao , tuyệt đối không phải mấy bộ tóc giả bằng thạch cao vừa cứng lại giả trong phim cổ trang thường có. Lại nhìn y phục... cổ áo màu xanh điểm xuyến chút hình hoa đào.
Thực sự là mỹ nữ, Mạc Phi Trần lại vặn vẹo thân mình, lại đột nhiên phản ứng... Hắn biến thành hài tử bị nữ nhân này ôm!
Sao lại thế này?
Hắn đang nằm mơ, nhất định là nằm mơ! Giữa mùa hè quạt điện còn đang thổi như thế nào liền biến thành mùa đông? Chắc không phải hắn bị đạp một cái liền từ trong nhà ở phương nam bị mang ra Hắc Long Giang (phía Bắc, Trung Quốc) chứ?
Phải nhanh tỉnh lại thôi!
Nữ tử lảo đảo té lăn một vòng, liền làm đứa nhỏ trong lòng cũng ngã ra.
Qua cơn choáng váng đầu óc, Mạc Phi Trần đau khổ phát giác chính mình bị đặt trong tã lót, nữ nhân kia đứng lên, có mấy sợi tóc hỗn độn, đưa hắn ôm vào lòng, lực cánh tay như sợ mình làm rơi bảo bối.
"Đứa con a, nương xin lỗi, ngã (nguyên bản là suất) có đau không?"
Không phải thực đau mà té đến choáng váng... Còn có, ta không phải con ngươi!
Đương nhiên, ta nếu có một người mẹ ôn như xinh đẹp như vậy, ta không ý kiến.
Mạc Phi Trần muốn mở miệng nói chuyện, bất quá chỉ phát ra mấy tiếng y y nha nha. Chẳng lẽ hắn biến thành đứa bé, liền khả năng nói chuyện cũng bị mất đi?
Ai, ngươi nói tự nhiên băng thiên tuyết địa, ngươi một mỹ nữ mang theo tiểu hài tử ra ngoài làm gì?
Nữ tử tiếp tục ôm hắn đi về phía trước, cành cây ven đường không chịu nổi sức đọng của tuyết đều thưa thớt rơi trên nền đất trắng xóa. Ngẫu nhiên thấy được mấy thôn xá lượn lờ khói bếp, nhà tranh vách đất... Mạc Phi Trần nhận định mình không còn ở xã hội hiện đại nữa.
Được rồi, hắn thừa nhận chính mình rất thích tiểu thuyết võ hiệp, dù sao nơi đây thiên mã hành không (ngựa bay lướt gió) ân cừu khoái ý thực sự là thế giới được rất nhiều nam sinh ảo tưởng, nhưng trời lạnh như vậy không có lò sưởi, đừng nói cái gì mạng lưới truyền thông, máy tính hay một gian phòng thoải mái như xã hội hiện đại cũng không.
Lão thiên gia, ta biết mình không có tiến bộ!
Nhưng là chỉ cần ngài nguyện ý cho ta thêm một lần cơ hội, ta nguyện vĩnh viễn sẽ không xem tiểu thuyết võ hiệp nữa mà thành thành thật thật đi thi cao đẳng, làm một cái "vô hảo thanh niên" (Không hút thuốc, không uống rượu, không phiêu kỹ, không đánh bạc, không xem nhàn thư ((tạp chí người lớn =)))
Lúc này, một người đội mũ ngồi trên xe ngưu kéo ngang qua, trên xe phân nửa là củi gặp nữ tử đi đường gian nan bèn ngừng lại, hỏi
"Vị cô nương này ngươi muốn đi đâu? Nếu như tiện đường, ta có thể đưa người đi"
Xe phu kia ước chừng ngoài bốn mươi, làn da ngăm đen, xem ra là nông hộ phụ cận.
"Đa tạ đại ca. Tiểu nữ muốn đến Côn Uẩn sơn trang, không biết đại ca có thuận đường hay không?"
Mạc Phi Trần nằm trong lòng ngực cảm giác được hơi thở nàng trầm trọng, xem ra đã đi trong tuyết khá lâu rồi.
"Cô nương muốn đi Côn Uẩn sơn trang?"
"Đúng vậy!"
"Ta vừa lúc cũng cần đến đưa củi cho bọn họ, ngươi lên xe đi."
Như thế, nữ tử ôm Mạc Phi Trần xóc nảy gần canh giờ mới đến chân núi Côn Uẩn.
Núi này kỳ thực cũng không có khí thế hung vĩ, nhưng nếu tuyết đọng tan đi, chắc là sẽ có chút linh tú khí. Trước sơn trang là cánh cửa đá, trên để bốn chữ tiêu sái mà mạnh mẽ, Mạc Phi Trần cũng nhận dạng được mấy chữ phồn thể kia, nhưng chỉ sợ đây không phải chữ của thế giới mình rồi.
Một thiếu niên áo lam đeo kiếm bước ra, ước chừng mười ba, mười bốn tuổi, gặp người nông hộ kia nguyên bản nét mặt nghiêm túc lại lộ ra ý cười: "Trương đại ca, đa tạ!"
"Không cần không cần!" Nông hộ kia xua xua tay, "nhưng vị cô nương này hình như đến sơn trang các ngươi có việc."
"Nga?" áo lam thiếu niên thuận tay nâng hai bó củi lớn trên xe lên vai, Mạc Phi Trần mở to mắt, hắn lần đầu tiên có cơ hội nhìn thấy tư thế tiêu sái như vậy, so với mấy vở kịch võ hiệp càng có phần lưu loát lại tùy ý, "Không biết cô nương lên sơn trang tìm ai?"
"Văn Thanh Viễn Văn trang chủ."
"Nguyên lai là đến bái phỏng gia sư, cô nương xin mời theo ta."
Áo lam thiếu niên ngón tay cầm bạc vụn ném tới trong tay nông hộ, tiện tay đi lên thềm đá trên núi.
"Cô nương cẩn thận tuyết đọng, hay là đưa đứa nhỏ cho ta ôm đi." Thiếu niên rút ra một cây củi, chính mình cầm một đầu, đầu còn lại đưa tới trước mặt nữ tử, ý tứ muốn nàng nắm cùng đi.
"Đa tạ. Chẳng biết vị thiếu hiệp này xưng hô thế nào?"
Thiếu hiệp? Không phải công tử? Cũng không phải tiểu ca? Vậy đây thật sự là thế giới võ hiệp?
"Tại hạ họ Vu, tên một chữ Cấm."
Vị thiếu niên này dẫn nàng tới trước sơn trang.
Đỉnh màu xám, mái hiên nghiêng, cột chống màu đỏ, xem ra kém Tô Châu lâm viện tú lệ, sơn trang này dựa vào núi mà dựng, hoàn toàn phụ thuộc vào sơn hình.
Tiến vào cửa sơn trang, cỏ cây rậm rạp, chỉ tiếc ngày đông màu sắc phai nhạt. Lại đi mấy chục thước, Mạc Phi Trần y hi nghe được âm thanh vang lên có tiết tấu.
Gió lạnh thổi qua, Mạc Phi Trần hắt hơi hai cái, nữ tử thương xót bảo bối, ôm hắn thật chặt trong lòng.
Trước mắt bỗng sáng sủa hơn, tầng tầng phiến đá xếp trên dãy núi, trên phiến đá kiến tạo các lâu tương liên, giống như Võ Đang sơn trong phim.
Mà trên mỗi phiến đá, đều có người áo lam trên tay cầm trường kiếm, theo tiết tấu múa may, niệm niệm trong miệng như khẩu quyết.
Mạc Phi Trần ngây người, khí thế này... Chính mình đích thực quá sùng bái tiểu thuyết Kim Dung, nên xuyên quá đến đây thế giới võ hiệp?
Không cần a, hắn tự nhận không phải cái gì võ học kỳ tài, cũng không có dã tâm dương danh lập vạn, nhiều nhất ảo tưởng chính mình như Trương Vô Kỵ hay Đoàn Dự "tả ủng hữu ôm" (ý chỉ bên người nhiều mỹ nhân, thê thiếp) một chút, nhưng chính là ông trời cho hắn tới thế giới này, chẳng lẽ thực muốn hắn học theo các đại hiệp lịch kinh ngàn nan (trải qua ngàn gian khó), dương danh lập vạn?
Đợi một chút, khoan đã.
Không phải mẫu thân xinh đẹp của ta định bắt ta học tập gian khổ, sau đó bắt ta đi thi cái gì Trạng Nguyên chứ?
Nhủ thầm chỉ cần ngủ một giấc là lại có thể trở về giường của chính mình rồi!
Mạc Phi Trần một bên tự an ủi mình, bị mang vào một tòa biện phủ.
Vu Cấm hướng nàng nói: "Cô nương nghỉ một chút, ta đi thỉnh sư phụ đến."
Nữ tử ôm Mạc Phi Trần ngồi xuống, một đệ tử khoảng tám, chín tuổi mang trà lên. Nàng đưa tay ấp tại thân chén, nâng đến bên miệng, thần thái tao nhã.
Cách miệng chén phủ sương mờ, Mạc Phi Trần càng thấy nữ tử động lòng người, nếu như nam hài này thực sự là con nàng, trưởng thành chắc cũng đáng yêu vạn phần. Đợi một chút, chính mình không phải là nam hài này sao?
Tưởng tượng như vậy, Mạc Phi Trần tâm lại có chút đắc ý.
Đợi cho đệ tử dâng trà rời đi, nữ tử ôm lấy đứa nhỏ, cái trán kề đến chóp mũi.
Mạc Phi Trần bỗng cảm thấy cái má hơi ướt, nguyên lại là nước mắt của nàng ta.
Phảng phất quyết định cái gì rất trọng đại, nữ tử nâng đầu lên, đem đứa nhỏ đặt tới trên ghế, liền xoay người rời đi.
Mạc
Vì thế hắn oa oa khóc lớn, thanh âm tuy không kinh thiên động địa nhưng có vài phần thê liệt.
Quả nhiên, bóng dáng nàng ngừng lại.
Mạc Phi Trần mừng thầm trong lòng, xem nha, có người mẹ nào chịu được bỏ lạị cốt nhục của mình, hơn nữa Mạc Phi Trần chính là một hài tử còn bế bồng!
Nhưng hắn cao hứng quá sớm!
Mẫu thân xinh đẹp kia của hắn bước nhanh hơn, bỏ lại hắn còn đang khóc tới hỗn thiên hưởng địa. Đệ tử dâng trà vừa rồi nghe thấy tiếng khóc đi đến, gặp Mạc Phi Trần một mặt nước mắt nước mũi, liền dùng tay áo lau đi, lập tức ôm lấy hắn.
Mau dẫn ta đi bắt mẫu thân vô trách nhiệm kia lại a~!
Ta không muốn vừa đến cái địa phương xa lạ này liền trở thành cô nhi!
Nhưng thiếu niên kia cũng không biết làm sao, đành ôm hắn, nhìn chung quanh lại không biết mẫu thân đứa nhỏ đã đi đâu mất.
Ngu ngốc, còn nhìn cái gì, ngươi phí sức nhìn thì nàng ta đã đi mất rồi!
"Giao cho ta đi." Thanh âm nam tử thanh lãng truyền đến qua đỉnh đầu.
Thiếu niên ôm Mạc Phi Trần quay đầu, gật đầu hành lễ, nói: "Sư phụ, mẫu thân đứa nhỏ này không biết sao lại bỏ đi."
Nam tử kia một thân trường sam hôi sắc (màu xám), bên hông tùy ý thắt đai lưng xanh biếc, tóc dài tại sau đầu, có mấy phần khí chất thư sinh, mi mục thanh minh, đưa tay tiếp nhận Mạc Phi Trần, mở ra tã lót, lộ ra khuôn mặt hài tử nhỏ nhắn.
Mạc Phi Trần nhìn thấy y, trong khoảng thời gian cũng quên khóc.
Vừa rồi thiếu niên kia gọi y "sư phụ", y chính là "Văn Thanh Viễn"?
Nam tử đứng phía sau là Vu Cấm, nhướn mày trầm giọng nói: "Đứa nhỏ này chắc là bị mẫu thân bỏ lại, để ta đi theo đưa nàng trở lại!"
Hắn đang muốn tiến lên, Văn Thanh Viễn liền kéo hắn lại: "Bỏ đi thôi, đứa nhỏ này xem như là đệ tử của Côn Uẩn sơn trang ta."
"Cái gì?" Vu Cấm vẻ mặt khó hiểu? (từ "cái gì" thấy láo quá!)
"Hắn hẳn là nhi tử của sư đệ ta Mạc Trướng đi."
"Người nói là sư thúc?" Vu Cấm hít một hơi, "nữ nhân vừa rồi chính là thê tử đầu tiên của sư thúc, nàng là Ô Thanh Ngôn?"
"Hẳn là vậy," Văn Thanh Viễn lấy từ trong tã lót ra một phong thư, mặt trên viết mấy chữ, Mạc Phi Trần xem cũng không hiểu, "quả nhiên là nhi tử của Mạc sư đệ."
Khi đó Mạc Phi Trần còn nhỏ, không hiểu vì cái gì khi Văn Thanh Viễn nhắc đến phụ thân hắn lại thở dài, mà Vu Cấm lại nhíu mi.
Chính là qua hồi lâu, đến khi chính mình đã không còn khúc mắc nghĩ đến chuyện bản thân xuyên tới một nơi không nghĩ tới, cũng không còn nhớ tới mẫu thân là Ô Thanh Ngôn thì hắn mới biết cha hắn chính là đệ tử Côn Uẩn sơn trang, trên giang hồ là kiếm khách thành danh, xuống núi bốn năm bị đệ tử dị giáo nào đó mê hoặc, chẳng những bỏ mặc vợ con mà còn sa đọa lầm đường lạc lối, lúc chết cũng không thể nhặt được xác.
Về phần vị mẫu thân chỉ ở chung có một canh giờ kia, cũng đừng nói nữa. Trượng phu di tình biệt luyến ngoại gia (ngoại tình) thanh danh đều bị làm nhục, còn trông mong nàng về sau đem chính mình trở thành tâm can bảo bối sao?
Ô Thanh Ngôn Ô Thanh Ngôn... Không phải là "vô tình nhãn" (con mắt vô tình) sao chứ?
"Sư phụ, muốn thu nhận đứa nhỏ này, vậy đặt cho nó một cái tên đi." Vu Cấm tuy đối với phụ thân hắn không có hảo cảm gì, nhưng là đối một hài tử lại không có địch ý, còn lấy ngón tay nựng nựng má hắn.
"Đứa nhỏ này, tự nhiên là theo họ Mạc," Văn Thanh Viễn ghé mắt, vừa lúc ấy đệ tử dọn dẹp bàn, dương trần phi dật, "tên đã kêu "Phi Trần" đi."
Đợi một chút? Mạc Phi Trần... Cái đó cùng chính tên mình kỳ thật nghe ra lại giống nhau.
Chính là Phi Trầm Phi Trầm ý là tứ là vĩnh viễn không cầm "trầm" xuống,. Đáng tiếc lấy họ "Mạc", mất một phần ý, hắn thật đúng là "trầm" rồi mới tới một địa phương kì diệu như vậy.
Vì vậy Mạc Phi Trần tên này, còn có vài phần tiêu sái.
Mạc Phi Trần cười lên, phát ra âm thanh khanh khách.
Vu Cấm cũng khó được lộ ra thần sắc thoải mái: "Sư phụ người xem, tiểu tử này thích tên người đặt cho hắn kìa!"
Tác giả có chuyện muốn nói: Bổn văn xuyên không thật cũng không có ý nghĩa thực tế, hoàn toàn là khiến cho tiểu thụ có thể từ thế giới hiện đại ý tưởng dung nhập bối cảnh bổn văn.