Đệ nhị chương
Năm tháng đem người ta bỏ lại phía sau, đỏ anh đào lục ba tiêu (anh đào đỏ, chuối tiêu xanh)
Đảo mắt bảy, tám năm trôi qua, Mạc Phi Trần cũng từ một hài tử trong mắt người ngoài chỉ biết khóc, trưởng thành một thiếu niên... làm cho người ta đau đầu vạn phần.
"Mạc sư đệ, Mạc sư đệ! Quả táo kia chưa có chín đâu! Ngươi làm nó rụng hết cũng vô ích thôi!"
"Mạc sư đệ! Mạc sư đệ! Con bồ câu đó không thể ăn a! Đó là Tứ sư huynh cùng Tú Thủy cung sư tỷ truyền thư tình đó!"
"Ai yêu! Mạc sư đệ! Cầu người hôm nay luyện kiếm đi! Bằng không Vu sư huynh đến thấy lại trách chúng ta không quản giáo được ngươi a~!"
Mạc Phi Trần một cánh tay đu trên cây táo, cúi đầu nhìn thấy tang cây bị sư huynh lớn hơn hắn hai tuổi cười ha hả.
Ngươi nghĩ a, ở đây không có internet, không có KTV, liền quán cơm động răng cũng tốn nửa ngày xuống núi vào chợ mới có thể tìm thấy, tiền tiêu vặt của ta cũng chỉ mua trà uống. Trừ ngoại cảnh đẹp thiên nhiên, ta Mạc Phi Trần không giày vò các ngươi chẳng phải gian nan sao?
Đang lúc hắn dùng sức đung đưa, cành táo gãy (___ ____!!!). Ước chừng cây táo này cùng hắn ghi hận vì dám làm rụng quả táo của mình, muốn làm cho bát hầu nhi ( trẻ con bát nháo, nghịch ngợm) một chút giáo huấn.
Người nói a, hắn vừa rồi trên cây kia những người này đều luôn miệng "sư đệ sư đệ" vậy quanh hắn tỏ vẻ vạn phần quan tâm, hắn vừa té xuống, tất cả đều "a..." một tiếng, lui về phía sau, hại hắn ngã rạp xuống đất.
Trong miệng toàn là cát đá, Mạc Phi Trần phi hai cái muốn đứng lên, nhưng vai trái cùng chân trái lại không chút khí lúc, còn đau đến toát mồ hôi lạnh.
"Mạc sư đệ.... Ngươi thế nào?" Một đám người lại xông tới. Mạc Phi Trần trong lòng ân cần hỏi thăm lão nương nhà bọn họ, nghĩ thầm sao thời điểm ta ngã xuống, cá ngươi không người nào tiến đến?
"Hừ!"
Một thanh âm không lớn vang lên, nhưng tác dụng làm không khí lập tức lạnh xuống.
Mọi người quay đầu lại hành lễ: "Vu sư huynh."
Vu Cấm đi đến trước mặt Mạc Phi Trần, bóng tối che khuất trên đầu hắn.
"Nếu ngươi muốn tại Côn Uẩn sơn trang làm một bát hầu nhi cũng không sao, chính là khinh công cũng không có, làm sao rong ruổi lúc vu sơn?" Vu Cấm cúi người kéo hắn lên, cũng không để ý hắn đau đến nhăn hết mặt mày, đưa về gian phòng ngủ dành cho đệ tử nhỏ tuổi.
Từ lúc Mạc Phi Trần bốn, năm tuổi bắt đầu tập võ, đó là Vu Cấm dẫn hắn nhập môn. Khi đó Mạc Phi Trần còn ôm trong mình mấy phần tâm tư làm kiếm khách giang hồ, chính là sau mấy ngày luyện tập, hắn mới biết kiếm khách chỉ sợ rút kiếm được tiêu sái phải mấy chục năm công lực, hắn không có đủ kiên nhẫn, cũng không đủ nghị lực.
Hiện tại hắn ở đâu?
Cổ đại. Nhưng lại là một nơi cổ đại không biết cái quỷ gì!
Một khi đã là cổ đại, vô luận thế nào cũng chỉ là ban ngày ăn miếng cơm, nhiều lắm nhàn hạ đi dạo, buổi tối gối đầu gối kiều mạch (lúa mì) ngủ qua ngày. Trên núi hay dưới chân núi, đại hiệp cùng tiểu tốt có gì khác nhau?
Cũng như Trương Vô Kị võ lâm cao thủ kia, cuối cùng không phải cũng tìm một chỗ ẩn cư?
Một khi đã vào giang hồ, cuối cùng cũng sẽ rời đi, chính mình vì sao phải hao tâm tổn sức học chút bản lĩnh chỉ vì xuất xuất tiến tiến a~?
Nhưng Vu Cấm cùng Mạc Phi Trần không giống, hắn yêu thương Phi Trần, bởi vì Phi Trần là do hắn ôm đến sơn trang. Hắn đồng thời đối với tư tưởng không chí tiến thủ của Phi Trần mà bất lực.
Vị Vu sư huynh này tâm tâm niệm niệm suy nghĩ chính là muốn dương danh lập vạn, để có thể một ngày trở thành trong giang hồ mười đại danh kiếm.
Mạc Phi Trần ở trong núi cũng nghe nói đến không ít truyền thuyết võ lâm.
Không ít người học kiếm, học chưởng hoặc là binh khí khác, nhưng là dù ngươi học loại giỏi đến đâu nào cũng chỉ xem như bề ngoài. Cao thủ chân chính có thể lấy khí hóa hình, xuất ra kiếm khí, còn hơn Kim đại hiệp trong "Lục Mạch Thần Kiếm", chỉ có hơn chứ không có kém.
Võ lâm từng có hai loại kiếm tông, Thế Ky và Thiên Vân.
Kiếm chủ Thiên Vân kiếm là sư tổ lập phái của Mộc Vân sơn trang. Nghe nói nàng cũng không hẳn là một mỹ nhân, nhưng một bộ Thiên Vân kiếm pháp biến hóa đa đoan, như lưu vân (mây trôi) trên bầu trời làm người ta đoán không ra hình dạng cùng phương hướng của nó.
Mà kiếm chủ Thế Ky kiếm cũng khó tưởng tượng chính là sư tổ lập phái Côn Uẩn sơn trang. Nguyên lai nếu không có hắn, Mộc Vân sơn trang ngày nay trong chốn giang hồ địa vị hiển hách, đệ tử đông đảo, đương kim võ lâm mười đại danh kiếm cũng có hai người. Trái lại xem Côn Uẩn sơn trang a, có thể xuất ra kiếm khí trừ trang chủ Văn Thanh Viễn, mấy đệ tử trong sơn không còn ai có thể làm được.
Chẳng qua mặc kệ là Thế Ky kiếm cũng tốt, hoặc Thiên Vân kiếm cũng tốt, trăm năm vật đổi sao dời, cuối cùng bất quá chỉ là lưu chút hào danh mà thôi.
"Sở học bình sinh của ta, cũng đã đủ đào điểu đản tróc điền thử (đào trứng điểu, bắt chuột đồng =))) không đói chết mình." Mạc Phi Trần nhìn thấy Vu Cấm vẫn nhíu chặt mày kiếm một bộ dạng bĩ tử (tạm hiểu là không đàng hoàng đi J)
Vu Cấm cười cười, dưới tay dùng sức một cái, chợt nghe tiếng hét thảm vang vọng sơn trang.
"Ban đầu còn tưởng ngươi ngộ tính tương đối cao tương lai tất có thành tựu, ai ngờ ngươi chính là khối gỗ mục!" Vu Cấm đứng dậy làm bộ phải đi, Phi Trần một tay kéo lại tay áo hắn,
"Sư huynh, nếu có một ngày ngươi có thể "xuất kiếm", có phải ngươi liền rời khỏi sơn trang?"
"Đó là tự nhiên! Ta hiện tại chỉ còn ngóng trông chính mình ngự khí vi kiếm (xuất khí ra kiếm) được sớm sớm rời đi Côn Uẩn sơn trang, đối với ngươi này tiểu hỗn đản mắt không thấy tâm sẽ không phiền!" Vu Cấm đánh một cái trên đầu Mạc Phi Trần, phất tay áo bỏ đi. (giận a~)
"Ai, nếu ngươi đi rồi, trên đời này còn ai để ta có thể dày vò a~?" Mạc Phi Trần nhảy nhảy trên giường, ngoáy ngoáy lỗ tai (siêu bỉ =))) làm như tự hỏi cái gì, rất nhanh lại ngủ.
Phải biết rằng, đối với thiếu niên mà nói, ngủ cùng vận động giống nhau chính là điều kiện thiết yếu để phát triển chiều cao.
Lại qua hai năm, Mạc Phi Trần mười tuổi không khinh công, nội công, hay kiếm pháp tại Côn Uẩn sơn trang vẫn là không khiến người khác để tâm, Vu Cấm cũng lười quản hắn. Còn về Văn Thanh Viễn, ngày ngày vẫn thưởng trà đọc sách, tựa hồ muốn cùng sách sống qua một đời, nhưng Mạc Phi Trần lại tán thưởng tâm tư của y, thế gian vốn vô sự, hà tất vì chút hư danh mà làm mệt chính mình?
Chẳng qua Mạc Phi Trần gần nhất cũng không có tư vị gì, Vu Cấm tuy nói không hề quản hắn công phu, nhưng là cũng không như trước kia sẽ đến cùng hắn trò chuyện bên ngoài, đưa hắn chính đốn a chỉnh đốn, nguyên nhân là, nghe nói Vu Cấm khai huân (Khai = mở ra, Huân = thức ăn mặn, này thỉnh tự hiểu, đại khái là "tu" thì ăn chay, đủ tuổi rồi thì ăn mặn =))), gần nhất Vu Cấm có chút trầm mê mỹ sắc, Mạc Phi Trần đúng là tự tại hơn. Nhưng, chính là người thì không thể quá thoái mái, thoải mái quá sẽ phạm tiện (Gần giống câu "nhàn cư vi bất thiện" đại loại là rảnh quá sinh việc xấu =)) Em Trần.....)
Hắn vụng trộm hạ sơn, chẳng qua "vụng trộm" hai chữ cũng hơi dư thừa, dù sao mọi người đối với vị Mạc sư đệ trước giờ bất tài (mỗ? Em "bất tài" á?) trước giờ cũng chỉ mắt nhắm mắt mở
Mạc Phi Trần đến phiên chợ, gần nhất không biết có việc gì, trên mỗi tiểu quán đều cắm một chiếc chong chóng, chong chóng
Đèn đường rực rỡ sáng lên, người trong chợ cũng dần thưa thớt, Mạc Phi Trần đi vào một khoảng sân hoa lệ, oanh ca yến vũ, ôn ngôn nhuyễn ngữ (từ ngữ ôn nhu, mềm mại) làm tim hắn nhảy dựng.
Bản thân cũng không phải lần đầu đến nơi này, chính là nghĩ tới một người "chính nhi bát kinh" (Chính nhi = chính nhân – người ngay thẳng, Bát kinh = ý nói Tâm kinh bát nhã, người có lòng, thấu triệt lễ nghĩa đạo đức) như Vu sư huynh cũng tới nơi phong nguyệt (gió trăng hay là trăng hoa? =))), Phi Trần bỗng cảm thấy hứng thú. Rốt cuộc mỹ nữ có dạng gì làm cái kẻ đầu gỗ kia động tâm?
Vị hoa nương kia tại cửa đón tiếp, khách nhân kéo tới không dứt, Mạc Phi Trần biết chính mình này một thân chiều cao, quần áo cùng mấy đồng tiền, chưa đến gần đã bị đuối ra xa.
Nhưng chính là, long có long môn, thử (chuột =))) cũng có thử đạo (cửa chuột).
Hắn đi vào hậu viện, nhìn khắp nơi. Ha, có!
Một cái xoay người, hắn đi vào trong xe rượu, liền như vầy mà đường hoàng tiến vào từ cửa sau.
Bên trong mùi rượu cũng hương phấn son hỗn tạp cùng một chỗ, lỗ mũi Mạc Phi Trần phát ngứa, đi ra từ phía dưới xe. Người hắn nguyên bản không cao, tại đình viện này, sương phòng cũng rất nhiều, muốn tìm được Vu Cấm cũng không phải chuyện đơn giản đi.
A, cơ hội đến đây.
Mạc Phi Trần kéo lấy một quy công (tạp dịch) mang đầy mặt tươi cười, đối phương sắp hỏi quý khách cần cái gì, liền thấy Mạc Phi Trần trưng ra bộ mặt nộn nộn chưa trưởng thành: "Hỗn tiểu tử... Ngươi như thế nào...."
Quy công bị kéo đến khuất phía sau lập trụ, một bên giả sơn thuận tiện chê khuất, Mạc Phi Trần kiều mi cười: "Ta như thế nào vào? Đương nhiên là ngồi "xe rượu" vào a."
"Ngươi tiểu tử..." Quy công định phát hỏa, một thanh chùy thủ nhỏ liền đặt tại trên mặt hắn: "ai da, gia, ngài có gì hảo hảo nói chuyện a..."
"Tới là để tán dóc với ngươi phải không?" Mạc Phi Trần dùng cán chùy thủ vỗ vỗ mặt đối phương, "Hỏi ngươi, có một người mặc lam sam (áo xanh) lưng đeo trường kiếm, diện mạo có chút tuấn tú, chính là hai hang lông mày chau lại... gia.... Hắn ở gian phòng nào?"
"Ngài nói chính là Vu Cấm đại gia phải không? Hắn ở đông viện, chỗ Trường Ngọc cô nương ấy!"
Mạc Phi Trần nhếch miệng, nguyên lai tên gia hỏa này biết tên Vu Cấm, hại lão tử nói dài dòng như vậy. Mạc Phi Trần đánh ngất quy công nọ, kéo hắn đến phía sau giả sơn rồi liền tới sương phòng ở đông viện.
Sương phòng này cùng phụ cận không giống trong đại sảnh kia ngư long hỗn tạp, cũng thanh tịnh không ít, ngoại trừ thình thoảng truyền đến vài tiếng rên rỉ "xuân ý dạt dào". Mạc Phi Trần đi tới một sương phòng, thấy trước mắt mộc bài giống như viết "trương ngọc", đáng tiếc, hắn chẳng những công phu không giỏi mà mặt chữ cũng chẳng nhận được bao nhiêu, mặc kệ!
Lật ngói phòng hảo hạng lên, liếc mắt liền biết không phải sư huynh "cá gỗ" (đầu gỗ rồi cá gỗ =))) của hắn!
Bất quá cũng không sao, một lần giở ngói tiếp khiến một đầu đầy quỷ kế của hắn phút chốc quên cả hô hấp.
Trên giường bọc lụa hoa mỹ, Vu Cấm đầu gỗ nửa thân trên trần, tại hai chân trắng nõn tiến lên, ngửa đầu tựa hồ vô cùng hưởng thụ. Mạc Phi Trần lúc ở trung học cũng từng cùng các huynh đệ nghiên cứu không ít (Em thật là....=))), nhưng loại này thực tế sung đạn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Lỡ tay trượt một cái, mảnh ngói biến mất, a, sống hay chết có rơi trúng trên mặt Vu sư huynh không a.
Mạc Phi Trần tâm căng thẳng, muốn chạy nhanh trốn đi, sư huynh nguyên bản hai mắt nhắm chặt bỗng dưng mở, làm hắn đứng tại chỗ không dám động đậy.
"Mạc – Phi – Trần – "
"Ai... Vu sư huynh – sư phụ gọi bảo ngươi về ăn cơm!" Nói xong hắn tiện ôm đầu chạy trốn.
Mà cửa sương phòng mạnh mở, không biết vừa rồi Vu Cấm có sung sướng hay không, giờ phút này hai mắt đầy tơ máu, một bên vội vàng sửa sang quần áo.
"Đừng để cho ta bắt được! Bằng không ta lột da ngươi!" (bắt gian tại trận=)))
Quả thực chưa tới lần thứ hai, Mạc Phi Trần chạy vọt tới trong đình, đám người đang hoan ca cười múa bất thình xuất hiện một bóng người trên bàn, mỹ thực đầu lần lượt rơi xuống.
Mạc Phi Trần định đứng lên, dưới tay trượt cái đùi gà, liền té lại.
"ui da.... Ui da...."
"Đông cung hí xem đẹp chứ – ?"