Tiếng gõ cửa vang lên hai tiếng liền dừng.
Nghê Phỉ Vọng đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo, cô thấy dáng người cao cao, đứng một mình lạnh lẽo dưới ánh đén đường.
Sau khi nhận ra người đó là ai,cô nhanh chóng mở cửa, kêu: “Dừng lại.”
Người đó dừng lại, xoay người nhìn cô.
Ngay giây phút này, trong mắt Chử Hàng, Nghê Phỉ Vọng rất đẹp.
Mái tóc đen dài trên đầu vai trắng nõn, cần cổ thon dài, váy ngủ màu xanh biển làm làn da cô càng thêm nõn nà.
Váy ngủ không phải dạng thẳng, ở eo bơi bó lại, phác họa dáng người thước tha của cô một cách chân thật nhất.
Hai mắt cá chân cân xứng trên đôi chân trắng ngần.
Trong nhà không bật đèn, ánh đèn đường mờ mờ đánh thẳng vào mặt cô.
Giống như một đóa hoa thủy tiên trong gốc cây tối tăm.
Trên mặt Chử Hàng không có biểu tình nhưng nội tâm thì không ngừng nhộn nhạo.
Là bị chấn động, còn có, cảm xúc thích cô đến vô cùng.
Một trận gió thổi qua, đuôi váy lắc lư như sóng biển.
Nghê Phỉ Vọng cảm thấy lạnh, chớp chớp mắt, kiềm chế sự rung động trong nội tâm chính mình, cô nói: “Cậu tới… làm gì vậy?”
“Sinh nhật vui vẻ.” Chử Hàng nhìn chằm chằm cô.
“Cảm ơn cậu.” Cô đột nhiên để ý đến hộp bánh kem tinh xảo trên sàn nhà, là lúc nãy anh để lại.
Nghê Phỉ Vọng ngồi xổm xuống nhặt lên, bên trong giấy bóng là một cái bánh kem dâu tây.
Là bánh kem cô thích nhất.
Cô ôm nó vào lòng, nhìn anh, cắn môi, giọng nói thương lượng: “Cậu vào nhà nhé? Ăn sinh nhật với tớ.”
Giọng nói ngọt ngào hệt như mật ong.
Sau 2 giây, Chử Hàng gật đầu.
Nghê Phỉ Vọng cúi đầu cười cười, xoay người vào nhà.
Chử Hàng theo sau cô.
Anh hô hấp nặng nề.
Lúc nãy thất thần, bởi vì phong cảnh kiều diễm trước ngực cô khi cô ngồi xuống.
Trong phòng bật đèn, sáng trưng.
Nghê Phỉ Vọng đặt bánh kem trên bàn.
Chử Hàng ngồi bên cạnh cô, cô lại đứng dậy, đi qua thướt tha như cánh bướm vào bếp lấy nĩa, chốc lát lại đi lấy ly rót nước.
Chử Hàng thường nhìn cô, bận rộn pha đôi chút ngây thơ.
Sự chú ý trên người cô không bao giờ rời đi.
Nghê Phỉ Vọng làm xong mọi việc mới ngồi xuống, cô thở hồng hộc, chóp mũi có lớp mồ hôi.
Ngay cổ và vai có màu hồng hồng.
Màu dâu tây, trắng sữa, làm người khác chỉ muốn nhấm nháp.
Nghê Phỉ Vọng hỏi anh: “Cậu biết hôm nay là sinh nhật của tớ hả?”
“Ừ.” Sao lại không biết?
“Cảm ơn cậu.” Nghê Phỉ Vọng cười nhạt.
Cô oán trách với anh: “Không biết hôm nay ba mẹ tớ bận việc gì mà cả ngày nay chưa về.
Sinh nhật của tớ hôm nay quá chán.”
Cô lải nhải chuyện hằng ngày với anh, Chử Hàng hơi hoảng hốt, có thể là không thể tin được.
Tối nay anh đến thấy nhà cô đóng cửa, cho rằng cô đã ngủ nên gõ cửa, để đồ lại rồi rời đi.
Nhưng cô còn thức, còn bảo anh vào ăn sinh nhật với cô.
Hôm nay rõ ràng là ngày vui của cô nhưng lại như ngày của anh.
Những nguyện vọng trước đây anh ao ước giờ đã thành sự thật.
“Ngày mai họ sẽ về thôi mà.” Chử Hàng nói.
Anh biết hai người họ đi đâu, là lo chuyện nhà anh, nhưng anh không muốn nói.
Anh sợ nói ra thì Nghê Phỉ Vọng không muốn ăn sinh nhật nữa.
Để cho giấc mơ này của anh được kéo dài thêm một chút, một chút thôi.
“Tớ biết rồi.
Vậy… cảm ơn cậu đã đến ăn sinh