Vẫn là không nhịn được mà chạm vào yết hầu của anh.
Không hiểu sao nó lại hấp dẫn cô đến vậy, nhìn là cô không thể không chạm vào.
Chỉ là thời gian quá ngắn, cô chỉ vuốt nhẹ lớp kem lên thôi.
Đầu óc Chử Hàng tê dại, chỗ yết hầu của anh dính kem.
Anh giật mình, yết hầu lăn lăn.
Chậm rãi đu đưa trong mắt Nghê Phỉ Vọng.
Cô chớp chớp mắt, sau đó đứng thẳng dậy.
Chử Hàng cũng buông tay cô ra.
Cô đứng trước mặt anh, Chử Hàng ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt anh bình thường không cảm xúc.
Nghê Phỉ Vọng đột nhiên cúi đầu, tiến đến trước mặt anh, khoảng cách gần đến mức có thể thấy được hàng mi của anh, trong đôi mắt sâu thẳm của anh chính là hình bóng cô.
Chử Hàng cứng đờ, không biết cô định làm gì.
Nghê Phỉ Vọng nói: “Tớ cho cậu trét lại.” Cố ý ngưỡng cằm, đưa khuôn mặt mình đến gần mặt anh.
Chử Hàng nhìn chằm chằm, một giây sau, duỗi tay phết một chút kem, nhanh chóng quệt vào mũi cô.
Nghê Phỉ Vọng cùng anh chơi tiếp, lại phết kem lên mặt anh.
Chử Hàng không phản kháng, nên cuối cùng anh bị dính nhiều kem, cực kỳ buồn cười.
Nghê Phỉ Vọng thì ngược lại, sạch sẽ, chỉ có dính một chút trên mũi, không buồn cười nhưng rất đáng yêu.
Trên lông mi của Chử Hàng bị dính chút kem, anh chớp mắt, định lấy khăn giấy lau đi.
Nghê Phỉ Vọng ấn tay anh lại, nhân cơ hội mà trộm sờ bàn tay anh, cô nhẹ nói: “Để tớ giúp… Cậu nhắm mắt lại đi.”
Chử Hàng nghe lời nhắm mắt lại, trước mắt biến thành một màu cam cam.
Anh không nhìn thấy Nghê Phỉ Vọng nhưng nghe thấy tiếng động cô rút khăn giấy sau đó là tiếng dép lê xoạch xoạch.
Khăn giấy chạm vào mắt anh, lau đi lớp kem, nhưng cảm xúc vẫn còn vương vấn chỗ đó, hơi thở Chử Hàng chầm chậm.
Lúc tay cô rời đi, lông mi anh run rẩy định mở mắt, nhưng lại nghe cô nói: “Đợi chút, chưa lau xong mà.”
Anh không nhìn thấy cô, chỉ có thể mơ hồ cảm giác được cô đang tới gần.
Hơi thở rối loạn, tay cô chỉ chạm vào mí mắt anh, lòng bàn tay mềm mại, nhẹ lau lớp kem còn thừa.
Chử Hàng ngửi thấy mùi hương trên người cô, là mùi hương mà lần trước Kỷ Thư Thấm nói.
Nghê Phỉ Vọng nhích lại gần ngắm nhìn gương mặt anh.
Mũi cao thẳng, môi hồng nhạt, Chử Hàng thật sự rất đẹp.
Cô lùi lại một chút, lại nhìn thấy kem trắng dính trên yết hầu của anh.
Thôi bỏ đi… Cô nghĩ.
Lúc yết hầu bị chạm đến, Chử Hàng cứng đờ cả người.
Tứ chi đông cứng cả lại.
Sau khi Nghê Phỉ Vọng dùng giấy lau, rồi dùng tay không chạm lại.
Tim đập thình thịch, cảm thấy như cô đang ăn trộm.
Yết hầu rất cứng, nhưng làn da xung quanh lại mềm mại.
Cô thử dùng ngón tay chạm vào, yết hầu anh liền động, như là một đứa nhỏ đang né tránh cô.
Chỉ sờ soạng một chút thôi, cô không dám lộn xộn nữa.
Chử Hàng mở bừng mắt ra, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
Nghê Phỉ Vọng nhìn anh chằm chằm, muốn nói thẳng với anh rằng: “Tớ thích cậu, thích yết hầu của cậu, để tớ sờ chút được không?”
Nhưng nhớ tới lời Ngu Hân Nhiên nói, cái gì mà những lời “vô liêm sỉ”, nên cô đành ngậm miệng.
Phải âm thầm thả thính.
Cô nhớ kỹ.
Giả vờ chưa chưa xảy ra chuyện gì, “Tiện tay giúp cậu lau khô luôn.”
Chử Hàng cúi đầu, thấp giọng nói ừ, và cả cảm ơn.
Nghê Phỉ Vọng đột nhiên nhớ ra Chử Hàng chưa đưa quà sinh nhật cho cô.
Cảm giác bắt được điểm yếu nên chất vấn anh: “Quà của tớ đâu?”
Chử Hàng lại ngẩng đầu, “Tớ chưa chuẩn bị.”
Nghê Phỉ Vọng không thể nén lại cảm xúc thất vọng, cô ngồi lại trên ghế, “Sau này đưa cũng được, sinh nhật cậu tớ cũng sẽ tặng quà.”
Trầm mặc trong chốc lát, Chử Hàng nói: “Sinh nhật tớ qua rồi.”
Nghê Phỉ Vọng quay đầu lại, hơi xấu hổ nhưng trong lòng cô chẳng có vị gì hết, khô khốc hỏi: “Sinh nhật cậu ngày mấy?”
“Ngày 18 tháng trước.”
“Tớ nhớ rõ rồi.” Cô nói.
Trời đã khuya.
Nghê Phỉ Vọng không còn cách nào khiến anh ở lại, chỉ có thể tiễn anh về.
Sau khi dọn dẹp xong cô về phòng.
Tắm xong chuẩn bị lên giường, cô không cẩn thận đá vào một chiếc túi quà sinh nhật ở dưới giường.
Quà không lớn, nên buổi sáng dọn dẹp cô cũng không để ý.
Cô cầm lên, phát hiện cũng không có tên.
Đột nhiên nhớ ra, năm nào sinh nhật cô cũng nhận được một phần quà không có tên.
Món quà ấy cứ đột nhiên xuất hiện trong ngăn kéo, cô lại không thể nào biết ai tặng.
Hay là có người yêu thầm cô?
Người này rất kỳ lạ, tuy chưa bao giờ gặp mặt cô, nhưng lại rất hiểu ý cô.
Năm ngoái tặng một cái túi xách mà cô rất thích, năm trước nữa là một chiếc lắc tay tinh xảo, mang đi đâu ai cũng khen đẹp.
Năm nay là gì nhỉ?
Cô mở ra.
Một chiếc máy ảnh polaroid.
Còn có một bức thư.
Chỉ có 4 chữ vô cùng đơn giản –
Sinh nhật vui vẻ.
Nghê Phỉ Vọng không có cách nào để đoán ra được người tặng, cô mân mê chiếc máy ảnh, cẩn thận cất vào.
Cô muốn nói cảm ơn với người này.
Cô rất thích món quà này.
…
Năm nào Chử Hàng cũng tặng quà cho cô.
Nhưng anh nhớ rất rõ, lần đầu tiên anh tặng quà, cô không nhận mà còn nói: “Tớ không nhận quà của cậu đâu.”
Sau đó Chử Hàng nhận ra, tặng ẩn danh, không viết tên của anh thì cô sẽ nhận, thậm chí còn không thể che giấu cảm xúc thích thú của mình đối với món quà đó.
Ừm.
Chỉ cần không phải là anh thì cô đều thích.
Sau khi ra khỏi nhà Nghê Phỉ Vọng, Chử Hàng định đến bệnh viện chăm sóc Chử Thiệu Bách, nhưng Chử Thiệu Bách nhắn tin bảo anh ở nhà nghỉ ngơi đi.
Anh trả lời –