Tuy rằng Nghê Phỉ Vọng không thích Chử Hàng, nhưng cũng không nhẫn tâm đến mức để anh dầm mưa về nhà.
Cô chỉ hơi sửng sốt, hỏi lại lần nữa: “Cậu chắc chắn muốn đi cùng tớ à?” Theo như cô biết thì cả Chử Hàng và cô đều không thân thiết đến mức cùng đi dưới một chiếc dù, cùng về nhà.
Chử Hàng lặp lại: “Tớ không mang dù.”
Ồ.
Vì không mang dù nên cũng không màng đến quan hệ của chúng ta luôn sao? Mặt của Chử Hàng cũng dày thật.
Nghê Phỉ Vọng trộm nghĩ trong lòng.
Hai người lần lượt đi xuống tầng.
Nghê Phỉ Vọng càng đi xuống dưới càng thấy lạnh, bắp chân với cánh tay lộ ra bị gió bao lấy, tóc sau cổ cũng bị ướt nhẹp càng làm cô thêm rùng mình.
“Lạnh hả?” Chử Hàng đứng phía sau hỏi.
Nghê Phỉ Vọng lắc đầu.
Lúc sau giữa hai người lại không nói chuyện gì nữa.
Không biết tại sao, Nghê Phỉ Vọng vừa bật dù thì mưa lại càng to thêm.
Sân trước khu dạy học bị mưa xối ướt, gió thổi ầm ầm, những giọt nước mưa li ti dính trên bắp chân Nghê Phỉ Vọng.
Những ngón chân be bé của cô cuộn tròn lại.
Cô giơ dù lên, đón Chử Hàng cùng đi vào.
Cô thấp hơn anh rất nhiều, cầm dù kiểu kì cục nên cánh tay bắt đầu nhức mỏi.
Quay đầu lại nhìn Chử Hàng bên cạnh, anh đang cúi đầu, cong lưng, hai người đều đang rất chật vật.
Lại đi thêm một đoạn, khi cô cảm thấy chịu không nổi nữa, Chử Hàng không nói gì liền cầm cán dù.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, còn anh đang nhìn phía trước, mở miệng: “Để tớ cầm cũng được.”
Nếu là ngày thường, cô sẽ nói “Đáng lẽ cậu nên cầm từ nãy giờ rồi đấy, còn bắt tớ bung dù cho cậu nữa?”.
Nhưng hôm nay, cô không có tâm trạng, chỉ gật đầu: “Ừ.”
Hai người cứ trầm mặc mà đi, trong đầu Nghê Phỉ Vọng chỉ toàn là hình ảnh Giang Ngạn Chu cùng Kỳ Văn Thiến sóng vai cười đùa đi với nhau, mặc kệ khoảng cách đang rất thân thiết của cô và Chử Hàng.
Chiếc dù của con gái luôn là rất nhỏ, Chử Hàng còn cao lớn, hai người đi chung dưới một chiếc dù hồng nhạt nhỏ bé.
Đáng lẽ anh nên cảm thấy khó chịu mới đúng, nhưng Nghê Phỉ Vọng không hề cảm thấy điều gì từ anh, chỉ thấy anh giống như một cái xác không hồn đi về phía trước.
Chử Hàng cũng không nói gì, cầm dù đi cùng với cô.
Hai người đi bên bức tường ngoài trường, đột nhiên có một chiếc xe taxi vụt qua.
Khoảng cách giữa hai người và chiếc xe taxi rất gần, chỉ trong vòng 1 giây, phản ứng của Chử Hàng chính là kéo Nghê Phỉ Vọng vào bên trong.
Nghê Phỉ Vọng ngây ngốc, lúc hoàn hồn mới phát hiện lưng của mình đang áp vào tường, cô đau đến mức nhắm chặt mắt.
Người ở phía trước cô không nhẹ, cả khung xương đều lớn hơn cô.
Cô mở to mắt, trước mắt là cằm của Chử Hàng, khoảng cách rất gần.
Sau khi nhìn chăm chú, cô còn thậm chí thấy được cả lông tơ và vân da trên mặt anh.
Cô thấy yết hầu của anh đang di chuyển, nhắm mắt lại.
Sau khi ý thức được hành động thân