Tống Úc mơ một giấc mơ rất dài.Cô mơ thấy mình đứng trên một dải phân cách, phía trước là thế giới văn minh phồn hoa đô thị, phía sau là rừng mưa xanh ngút ngàn như đại dương mênh mông.
Cô nhìn trước, rồi lại ngó sau, lưỡng lự trái phải.Sự lưỡng lự ấy dập dềnh mãi tới khi cô tỉnh lại.
Mặt trời đã ngoi lên từ hướng đông, ánh nắng chiếu rọi vào khung cửa sổ, hơi chói mắt, ánh chiếu nóng rực gò má cô.Tống Úc nhăn mày, ý thức dần dần hồi phục, cổ họng vừa ngứa vừa đau.
Cô giơ tay lên che đi ánh nắng đang đọng trên khuôn mặt mình, cánh tay mỏi nhừ đau nhức, cơ thể cứ như bị mấy chiếc xe ngán qua.Đau thấu người là có thật!Trong nhà lán không còn ai nữa, trên bàn gỗ đặt một cốc nước bằng đất sét.
Tống Úc khó khăn dùng tay chống đỡ cơ thể để đứng dậy, cầm cái cốc lên, nước trong cốc ấm nóng, sạch sẽ, lắc lư tạo ra những gợn sóng li ti.Cô cứ nhĩn mãi nhìn mãi vào gợn sóng lăn tăn ấy, trong cốc đang phản chiếu bóng hình cô.
Có những giọt nước vẫn còn đọng nơi khóe mắt, môi cô hơi sưng, xúc cảm được anh hôn hình như vẫn còn đọng lại, nhắc nhở cô nhớ lại sự buông thả cùng điên rồ tối hôm qua.
Cô ngồi trong căn phòng trống trải, túm lấy mái tóc đang rối bù, không biết tại sao, đột nhiên dâng lên cảm giác bực dọc.Dường như là vì sự vui thú nhất thời, không để ý tới hậu quả về sau, sau khi lý trí quay lại thì dẫn tới trống rỗng.
Môi cô mím chặt, những đầu ngón tay xoay xung quanh miệng cốc.Cô quay đầu nhìn về phía cửa sổ, tầm nhìn dừng trên bệ cửa, dấu vết trước kia bị tiễn xuyên qua trở nên bắt mắt, trên thân cây cọ có một khe hở mảnh.
Tống Úc nhìn xoáy sâu vào kẽ hở ấy rất lâu, không biết đang nghĩ gì.
Nước trong cốc đang dần nguội lạnh.Cô ngẩng đầu, một hớp uống hết nước trong cốc, dập đi chút hơi nóng cuối cùng.
Cô đứng lên, chân trần bước trên sàn gỗ, ván sàn cũ phát ra tiếng cót két.Chân cô như mềm nhũn, mắt cá chân trật một cái.
Vẻ mặt của cô đông cứng lại, nhỏ giọng lầu bầu mắng tên đầu sỏ gây ra chuyện này câu gì đó, sau đó đẩy cửa ra ngoài.Không khí trong lành tấp vào mặt cô, trên mặt đất đã không còn nước mưa đọng do được ánh nắng chiếu rọi, giống như trận mưa của ngày hôm qua và cả những tiếng mưa lộp bộp chỉ là ảo giác của cô.Ánh nắng quá mức chói mắt, Tống Úc chưa thích ứng được mà nheo mắt lại, khi ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy cây cổ thụ bên ngoài nhà lán.Tán cây rậm rạp tươi tốt, cành cây vươn cao, cành lá đan xen rải rác.
Bùi Chỉ đang ngồi trong tán cây, anh tùy ý dựa vào gốc cây, có chùm sáng xuyên qua tán cây rậm rạp quay quanh người anh, rải lên cơ thể anh những đốm sáng quanh quắt.Mí mắt anh rủ xuống, góc nghiêng khuôn mặt chìm trong bóng râm, làm hiện lên góc mũi cao vút, đường viền hàm sâu mà rõ ràng, quyển sổ da anh luôn đem theo bên mình đang đặt trên đầu gối, bên chân còn lại dài ngoằn, đang lắc lư.Thời khắc như ngưng đọng lại, ánh ban mai đang vây quanh lấy cơ thể anh, trôi lơ lửng.
Con khỉ nhỏ Judy thò đầu vào vai anh cào cào, kéo lấy mái tóc đen bóng của anh.Anh không bị nó làm phiền, vẫn cúi đầu chuyên tâm viết lại cái gì đó.Tống Úc cứ ngẩn ngơ đứng sững tại chỗ, cô đứng đó rất lâu, trái tim như bị kiến trong rừng gặm nhấm, vừa ngứa vừa khó chịu.Tâm trạng bức bối vừa ép xuống đã lại trồi lên.Tựa như anh cảm nhận được ánh mắt của ai đó nhìn mình, Bùi Chỉ ngẩng đầu, nhìn về hướng cô đứng.Bốn mắt nhìn nhau.“Tỉnh rồi à?” Giọng anh dịu nhẹ, giọng điệu cao hơn thường ngày một tông, có thể thấy rõ là tâm tình anh đang rất vui.Mi mắt cô hơi run rẩy, không biết tại sao, cô vô thức cụp mắt, tránh né ánh mắt sáng rực của anh.Co ho nhẹ một tiếng, bước lên bậc thang ở bên cạnh rồi trèo lên cây.
Không gian trên cây rất lớn, cô tìm một vị trí thích hợp ngồi xuống.
Judy nhảy vào lòng cô ngồi, nó chớp chớp đôi mắt hiếu kì, không ngừng kéo áo cô, giống như đang thăm dò khả năng chịu đựng của cô.Tống Úc vuốt vuốt bộ lông của nó, Judy rất hưởng thụ, kêu chíp chíp, không ngừng cọ người vào cô.Từ khóe mắt, Bùi Chỉ nhìn thấy judy đang nằm cuộn tròn trong lòng của Tống Úc, anh im lặng nhướn nhướn mày.
Bỗng giơ tay nắm lấy tay nó rồi kéo tuột nó ra một bên.Tống Úc ngơ ngác, không biết tại sao tự nhiên anh lại làm như vậy.
Judy cực kì không vui mà làm mặt nhăn nhó với anh, nắm lấy cành cây bằng tay và chân, lại trèo lên người Tống Úc, nằm lên chân cô.Bùi Chỉ nhìn vào con khỉ nhỏ vô duyên kia, môi mím chặt, hết cách với nó.Judy không thèm để ý tới sự chiếm hữu của Bùi Chỉ, sụp mí mắt lại, nó nằm lên chân người phụ nữ của anh rồi bắt đầu chìm vào giấc ngủ.Rất nhanh, con khỉ con phát ra tiếng ngáy mềm mỏng.Tống Úc cười cười, cô cứ vuốt v e bọ lông của nó từng chút từng chút một.Không còn tiếng động do con vật nhỏ ấy tạo ra, bầu không khí lại yên ắng trở lại.
Không ai mở miệng trước, giống như sự nhiệt tình hôm qua bị đánh lùi về sau, chưa ai nghĩ ra cách phải dọn dẹp hậu quả thế nào, bầu không khí trở nên ngưng trệ.Tống Úc lắc lư cái chân, hỏi anh : “Anh đang ghi gì thế?”Bùi Chỉ đóng quyển sổ lại, đưa cho cô xem.Tống Úc nhướn mày, cầm sổ qua xem.Sổ của anh rất dày, hầu như đã được viết kín, chỉ còn thừa lại mấy trang giấy trắng ở cuối, những trang trước viết đầy những mật mã và kí tự cô nhìn không hiểu.Có rất nhiều những hình vẽ khác nhau, đều là những đồ dùng mà người trong bộ lạc hay dùng, chậu đất nung với hoa văn kim cương, có đồ trang sức của Cáp Ngõa Nã, còn có cả con chim anh vũ đuôi dài hay bị vặt lông đó nữa.Anh viết những kí tự trông giống như tiếng anh, chữ viết của anh rất đẹp mắt, cởi mở phóng khoáng, hình dạng của các đường vòng cung rất đẹp.
Giống một loại nhạc phổ.Chỉ là không có kí tự nào cô hiểu hết.Cô thử dùng phát âm tiếng anh đọc nó, mới phát hiện ra rất giống với giọng điệu và ngôn ngữ thường ngày của người trong bộ lạc, nhưng cũng gần như không phải.Tống Úc lật giở từng trang, từng trang một, xem cực kì nghiêm túc.Bùi Chỉ chống tay lên cây, ngón trỏ gõ nhẹ vào phần thô ráp của cây, lông mày không tự chủ được mà nhướn lên, có sự nóng lòng sốt ruột nào đó không thể nói rõ, không biết anh đang nghĩ gì.Ánh sáng chiếu rọi trên cuốn sổ không ngừng di động,