Bắc Kinh.Năm ngoái Bắc Kinh đổ một trận tuyết rất lớn, tuyết rơi liên tiếp mấy ngày.
Bầu không khí xám xịt bám lấy màn sương mù dày đặc, ánh sáng mặt trời không thể xuyên qua được trận tuyết lịch sử ấy.-Thảm đỏ của buổi dạ tiệc từ thiện trải dài từ nơi tổ chức tới nơi đại lộ rộng rãi.
Thành lan can bên ngoài thảm đỏ đang có đầy những phóng viên truyền thông đứng đó, những thiết bị máy ảnh đắt tiền cứ cái sau cao hơn cái trước.Tống Úc bước xuống từ chiếc Limousine màu đen, ánh đèn flash đang không ngừng nhấp nháy, cô hơi nheo mắt lại do chưa thích ứng được.Có một nữ diên viên đã đi trước tới phía giữa thảm đỏ, đường xẻ tà của váy khoét lên tới tận đùi, giống như không quan tâm tới thời tiết Bắc Kinh hiện tại vẫn đang là âm độ mà tạo dáng lắc lư.Nếu so sánh Tống Úc và cô diễn viên đó thì hai bên cũng không khác nhau là bao, cô mặc bộ váy cao cấp của một nhãn hiệu lớn trong bộ sưu tập mùa xuân của họ, váy hai dây dài ôm lấy vòng eo mảnh dẻ, sau lưng lộ ra cả mảng lớn da thịt, khoe phần xương b ướm đẹp đẽ và cổ V được khoét sâu trước ngực.Chiếc váy có màu xanh Lục rất đẹp, chất liệu lụa phản chiếu ánh bạc, vải váy mềm mịn, thuận theo động tác của cô, nó như những gợn sóng nước, mỗi một món đồ trang sức đeo trên người đều đáng giá cả chục triệu tệ.Màu da cô trắng thiên về lạnh, dẫu cho có phơi nắng ở trong rừng mưa hai tháng trời, nhưng vẫn trắng tới phát sáng.Cô vừa xuất hiện, gióng như một nam châm từ tính, thu hút tất cả các ánh mắt của những người xung quanh.Mặc dù Trầm Thư Chi và cô quan hệ không được hòa nhã cho lắm, nhưng lại chưa từng ngưng hỗ trợ vật chất cho cô, sợ là Tống Úc mặc những thứ không phù hợp với bản thân, làm mất mặt nhà họ Trầm.Trầm Thư Chi bình thường rất bận rộn với công việc, nhưng mỗi lần Tống Úc phải đi thảm đỏ, bà sẽ luôn tự mình đốc thúc việc trang điểm của cô, giống như đang trang điểm cho một con búp bê cưng của bà, không cho phép cô thua kém bất kì nữ minh tinh nào.Cứ như vậy cho tới mãi về sau, dẫu cho là Tống Úc có lấy thân phận đạo diễn đi dự thảm đỏ, thì các nữ diễn viên trong phim của cô cũng sẽ không bao giờ đi cùng với cô.
Đặc biệt là những năm gần đây, cô không lấy ra được tác phẩm tiêu biểu nào, có người vui đùa rằng người trẻ tuổi vẫn chỉ nên theo nghiệp diễn xuất mà thôi.Nhìn thấy Tống Úc bước từ trên xe xuống, các ký giả vác theo đạo cụ, tất cả họ đều đổi hướng, vây quanh lấy cô mà chụp.Tống Úc vừa xuống xe đã bị một luồng không khí lạnh ngắt bao phủ, tràn vào trong phổi.Buổi tối tuyết rơi không ngừng.Những bông hoa tuyết đang phiêu diêu bồng bềnh, rơi trên mi mắt cô, lạnh lạnh buốt buốt.Có một khắc cô hốt hoảng, sau khi trở về từ nơi miền Nam Brazil nóng bỏng ấy, cô phải thích ứng rất lâu mới làm quen lại được với cái lạnh buốt cắt da cắt thịt ở phương Bắc này.Cô định thần lại, khẽ cong khóe môi, như cười tự trào, rồi bước trên đôi cao gót mười phân đi về phía trước.Trên thảm đỏ bị tích tụ không ít tuyết, tuyết tan làm ướt tấm thảm, khi giẫm lên có cảm giác mềm mềm, không giống với sau cơn mưa ở vùng rừng cho lắm, cảm giác như giẫm phải đất và lá khô, nhưng thực ra chúng cũng không hoàn toàn khác biệt.Điểm cuối của đất bụi là màu xanh rậm rạp của rừng nhiệt đới, mà điểm cuối của thảm đỏ, là một nơi càng điên cuồng hơn so với thế giới phồn hoa.“Này, Đạo diễn Tống, đợi đã, cô đi chậm thôi.” Có phóng viên lên tiếng nhắc nhở.Bước chân của Tống Úc hơi ngừng lại, đã quá lâu cô mới lại tham gia thảm đỏ nên quên mất phải ở lại để phóng viên chụp hình.Cô dừng lại, nâng cằm, tạo dáng, ánh mắt hơi biếng nhác, môi hơi mím, cô không cười, mang tới cho người khác cảm giác kiêu ngạo và lạnh lùng.Một khắc chụp rất ngắn, thậm chí Tống Úc còn không tìm kiếm góc chụp đẹp, qua quýt tới mức không thể qua quýt hơn, cô không quay đầu mà bước tiếp, cũng không quan tâm họ chụp được những gì.Thực ra cô vốn rất ít khi tham gia các hoạt động quy tụ nhiều ngôi sao như thế này.
Công việc của cô vốn là đạo diễn, thiên về công việc hậu trường nhiều hơn, hôm nay cô tới dây có lẽ là do phải chuẩn bị cho bộ phim mới.Tống Úc vẫn luôn kén chọn diễn viên, những diễn viên khiến cô có thể nhìn trúng rất ít, tuy là bộ phim điện ảnh trước đó gặp chuyện không thể quay tiếp, nhưng diễn viên Trần Gia cô mời trước đó luận về diễn xuất hay hình tượng đều không thể tìm được người thứ hai, rất phù hợp với kịch bản của cô.Vì nguyên nhân lịch trình, Trần Gia hôm nay chỉ có mặt ở Bắc Kinh để tham dự buổi dạ tiệc này, vừa hay Tống Úc cũng nhận được lời mời của ban tổ chức, thế là người quản lý của đôi bên liên hệ với nhau, quyết định hợp tác.Trần Gia đóng vai chính trong phim mới của đạo diễn Từ Giới, giá trị tài sản ròng của cô ấy đã tăng lên nhiều lần, và nhóm điều hành công ty thì ngày càng đông hơn.Có điều để có được sự phát triển như ngày hôm nay, không thể không kể tới sự giúp sức của Tống Úc, lúc đầu chính Tống Úc đã giới thiệu cô cho đạo diễn Từ Giới.Một mặt Trần Gia muốn trả ơn, mặt khác cô ấy đã xem kịch bản mới của Tống Úc, nhân vật trong đó mang nhiều tượng khác nhau, chính cô cũng rất muốn thử sức.Hai bên đàm phán việc hợp tác cực kì thuận lợi, nó được kí kết bằng miệng trước khi bữa tiệc bắt đầu.Hội trường của đại sảnh thảm đỏ rất tráng lệ, đèn chùm pha lê giăng khắp nơi, sân khấu bằng thủy tinh trong suốt, ghế ngồi của khách mời được trang trí bằng vô số những bông hoa hồng trắng.
Mỗi một ghế ngồi đều được dán tên bên trên, mỗi một bàn sẽ có tám người ngồi.Từ Giới là cái tên đình đám trong giới phim võ thuật HongKong, hiện tại đã hơn năm mươi tuổi, sự nghiệp đạo diễn của ông đã đoạt qua vô số giải thưởng, dạo gần đây khi phim mới của ông lên sóng, thu về không ít những bình luận tích cực.Với lý lịch của Tống Úc trong giới giải trí, theo lý thì vẫn chưa có đủ tư cách để ngồi cùng hàng với Từ Giới, dẫu sao người có thể ngồi ngang hàng với ông ấy, không phải ảnh đế thì cũng là ảnh hậu.Khi Tống Úc tới, thì đã khá muộn, người ngồi trên bàn đã tề tịu đủ cả, Từ Giới ngồi chính giữa trung tâm, phía ghế trái vẫn còn trống, ghế bên phải được vắt một chiếc áo vest của nam.
Từ Giới thấy cô tới, rất nhiệt tình chào hỏi, “Úc Úc, lâu rồi mới thấy cháu xuất hiện, qua đây ngồi đi.”Tống Úc cười cười, chào hỏi ông ấy một cách lịch sự, “Chào Bác Từ.”“Ba cháu dạo này sao rồi? Có còn quay phim nữa không?”Tống Tề Lương, ông là một trong những đại hoa đán hàng đầu của làng giải trí trong những thập kỉ trước, cũng là người anh hùng trong phim của Từ Giới.Hai người họ cũng được coi như là tương trợ nhau mà đạt được thành tựu xuất sắc, cùng nhau giành được một nửa số phim nội địa ở thời điểm đó.Tình hình hiện tại của Tống Tề Lương thì có lẽ là những cô con gái nuôi của ông còn biết nhiều về ông hơn Tống Úc.Cô cười nhẹ, thờ ơ nói : “Bác Từ có thể hỏi Từ Mộng vấn đề này.”Từ Mộng đóng một số bộ phim mạng không nổi, nếu như dạo gần đây Tống Tề Lương chưa đổi diễn viên, thì cô ta chính là cô tình nhân được Tống Tề Lương sủng ái nhất.Từ Giới sững sờ, bất lực lắc lắc đầu : “Cái con bé này.”Tống Úc khác với Trầm Thư Chi, không quen giữ thể diện cho mình, việc cô nói vốn dĩ là việc ai ai cũng phát hiện ra, cô thậm chí còn không buồn che giấu điều này.Đúng vào lúc này, ghế bên phải của Từ Giới được ai đó kéo ra, có người đàn ông cao lớn xuất hiện, anh ngồi xuống.
Chu Diễm lấy tay chỉnh lại áo vest, cử chỉ tỉ mẩn, giống như anh ta làm việc gì cũng đều phải tỉ mỉ không được phép qua loa.Kể từ khi nói tạm biệt với anh ta tại Brazil trước đó, đã rất lâu rồi Tống Úc mới gặp lại Chu Diễm, Từ Chu Húc mấy lần mở tiệc rượu cũng không thấy anh ta xuất hiện.“Chu Tổng, ta giới thiệu với cháu một người.” Giọng điệu của Từ Giới khá thân thiết.Cằm Chu Diễm hơi nâng, nhìn Tống Úc một cái, “Không cần đâu bác Từ, cháu quen.”Mối quan hệ trong showbiz vốn rất lòng vòng, ai quen ai cũng là điều bình thường, ngược lại thì điều này cũng đỡ tốn thời gian.“Gần đây trông cháu có vẻ rất bận rộn, lúc này rồi còn có cả điện thoại hội họp nữa à.”Giọng nói của Chu Diễm tao nhã, dễ nghe : “Vâng, một tháng này cháu đều đi công tác nước ngoài, gần đây mới quay lại.” Không biết là hữu ý hay vô tình mà giải thích một câu.Tống Úc chống cằm, hơi cụp mi mắt, không có hứng thú thăm dò cuộc nói chuyện, cô hơi chán nản bật di động lên xem.Từ Giới chuyển trọng tâm cuộc nói chuyện từ Chu Diễm sang lại Tống Úc, ông không thiên về bên nào, muốn kéo cả hai người cùng trò chuyện.Từ Giới hơi nghiêng đầu sang phía cô, hỏi nhỏ : “Bác nghe Trần Gia nói, bộ phim đó của cháu không thể quay tiếp được nữa đúng không?”Tống Úc nhún vai, đáp “Vâng” một tiếng.Từ Giới có vẻ còn khó chịu hơn cả cô, nói : “Hay là cháu về nhà xin lỗi Trầm Tổng một câu, giữa mẹ con nào ai lại nói chuyện hận thù được chứ, để mẹ cháu giúp cháu, quay được một nửa lại không quay nữa, đáng tiếc biết bao.”Trầm Thư Chi không đồng ý cho Tống Úc tham gia vào giới giải trí, khi Tống Úc bắt đầu quay phim, bà còn ngáng chân cô không ít lần, quan hệ mẹ con vốn dĩ đã không tốt, những năm gần đây lại càng thêm bế tắc.Tống Úc cúi đầu, ngón tay vân vê ly rượu trong tay, trên chiếc bàn trải khăn trắng, cô dùng lực xoay xoay ly rượu, rượu trong ly lắc lư không ngừng.“Dẫu sao cũng không phải cháu lỗ tiền.”Cô nói xong, Từ Giới lắc đầu, thở dài một hơi, “Bác cũng xem như là người nhìn thấy cháu trưởng thành, cháu ấy à, cứ bướng bỉnh từ nhỏ.”Từ Giới cố gắng thuyết phục cô, cứ thao thao bất tuyệt, giống như ông mới là người quan tâm tới quan hệ gia đình Tống Úc nhất.Tống Úc không nói gì, thân thiết với người quen sơ hơn gia đình, đây là cảm giác của cô hiện tại.Chu Diễm quét mắt qua Từ Giới, rồi nhìn vào mắt Tống Úc, ánh mắt anh bình đạm, không đem theo chút cảm xúc nào.Tống Úc hiểu được ánh mắt anh ta có ý gì.Anh ta muốn nói, nhìn đi, vị trí mà cô ngồi, sự quan tâm của Từ Giới với cô, không phải là vì con người cô, mà là vì sức mạnh của ba mẹ đằng sau làm chỗ dựa cho cô.
Cái Từ Giới nhìn trúng là tài nguyên trong tay của Trầm Thư Chi và Tống Tề Lương.Sự đoàn kết trong gia tộc, sự phồn vinh trong gia tộc, điều này vẫn được truyền nối, trong tiến trình văn minh hay nguyên thủy thì vẫn luôn được bảo giữ như vậy.Sau bữa tối, Từ Giới bỏ ra hai triệu tệ, đấu giá một bức tranh thư pháp.Tống Úc định tùy ý tìm một vật phẩm đấu giá nào đó để hoàn thành nhiệm vụ.Những năm gần đây, sau khi kết thúc buổi tiệc từ thiện sẽ có những người khá rảnh rỗi, họ sẽ theo dõi xem ai quyên góp, ai không quyên góp, ai quyên góp nhiều nhất, ai quyên