Tống Úc đứng sững tại chỗ, ngây người nhìn người đàn ông sau lưng.
Khói thuốc giữa kẽ tay cô vẫn đang lặng lẽ cháy, tàn thuốc rơi xuống làm bỏng đầu ngón tay cô.Ngón tay Tống Úc run run, trông cô có chút bơ vơ, cô bỏ điếu thuốc lá vào trong hộp thiếc màu bạc, trên hộp thiếc vẫn còn lưu lại vết tàn thuốc đen đen.Khuôn mặt nghiên của Bùi Chỉ chìm trong bóng râm, không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt.“Tống Úc---.” Ở đằng xa, Ngô Nguyệt chạy ra từ cửa phòng họp, gọi tên cô, khi đến gần, mới nhìn thấy Bùi Chỉ đang đứng ở góc mạn tàu.Ngô Nguyệt nghiêng đầu chào anh : “Thầy Bùi, thầy cũng ở đây à?”Mi mắt Bùi Chỉ cụp xuống, thu về ánh mắt đang nhìn vào Tống Úc, lãnh đạm “Ừ” một tiếng.“Vậy cũng tốt, mau mau về cùng chúng em đi ạ, buổi diễn giải an toàn tàu sắp nói xong rồi ạ, chỉ còn đợi thầy về tổng kết thôi.Bùi Chỉ gật đầu, hai tay cho vào túi áo khoác, quay người đi một mạch về phòng.
Ngô Nguyệt nhìn vào bóng lưng Bùi Chỉ, chạy sang bên Tống Úc, tay động vào eo cô, khuôn mặt hứng thú, “Sao ạ sao ạ? Thầy của em có phải rất đẹp trai hay không? Em không lừa chị mà đúng không?”Tống Úc có chút hốt hoảng, mi mắt cô run rẩy, ngón trỏ cô dụi vào khóe mắt, cô cảm nhận được ngón tay mình ươn ướt.
Cô chớp chớp mắt, vành mắt đỏ hoe, không chắc chắn có phải là bản thân đang nhìn nhầm người hay không.
Người vừa rồi và người đàn ông trong kí ức của cô khác nhau hoàn toàn về cách ăn mặc, nhưng tướng mạo và khí chất lại giống nhau y như đúc.“Anh ấy là Bùi Chỉ à?” Tống Úc hỏi con bé.“Đúng vậy.” Ngô Nguyệt vắt tay qua eo cô, “Ôi chao, mau đi thôi, bên ngoài này lạnh quá.”Tống Úc bị Ngô Nguyệt kéo đi, vào lại phòng.
Ánh mắt của cô liếc về phía bàn hội nghị, cô nhìn thấy anh đang đứng trong dòng người đông đúc.Nét mặt bùi Chỉ lạnh nhạt, cả người toát lên vẻ lạnh lùng xa cách.“Những điều khác tôi sẽ không nói nhiều nữa, hoan nghênh tất cả các vị tham gia vào cuộc khảo sát thực địa của MV Xue Long lần này.” Tiếng trung nói rất tròn vành rõ chữ, rất dễ nghe.Tống Úc và Ngô Nguyệt khom lưng ngồi lại vị trí của mình.Ánh mắt của Bùi Chỉ nhìn quét qua họ nhưng rất nhanh lại thu lại tầm mắt.Hai tay anh đang đặt trên chiếc bàn hội nghị bằng gỗ trước mặt, ngón tay gõ nhè nhẹ : “Còn một điểm nữa, MV Xue Long nghiêm cấm hút thuốc, nếu bị tôi phát hiện ra một lần nữa thì mời xuống tàu.”Tống Úc : “…..”Ngô Nguyệt dẩu môi, ghé sát vào tai Trương Thành bên cạnh, “Đây là lần đầu tiên em nghe thấy thầy Bùi nhấn mạnh các quy tắc đấy, sổ tay quy tắc trên tàu vừa mới nói xong cơ mà, ai không biết điều như vậy lại dám hút thuốc ở đây.”Cô ấy hít hít cái mũi, ngửi gần tới cổ áo Trương Thành, “Ế, hình như em ngửi thấy thật này.”Trương Thành nhướn nhướn mày, dí vào trán con bé đẩy nó ra xa, “Biến ngay, không phải anh.”Tống Úc không để ý tới cuộc đối thoại của họ cho lắm, ánh mắt cô đang dừng lại trên người đàn ông phía trên, quan sát nhất cử nhất động của anh.Bùi Chỉ nói rất giản lược, tiết tấu khá nhanh, ngắn gọn và đúng trọng tâm, rất nhanh đã kết thúc cuộc họp dài đằng đẵng.
Những người trong đội khảo sát được sắp hai người ở chung một phòng, Tống Úc được phân ở chung với Ngô Nguyệt.Khi đang ở trong phòng dọn đồ đạc, Tống Úc không có tâm tình sắp xếp đồ đạc cho lắm, trong tay cô cầm một cốc cà phê, một cái thìa nhỏ, cô khuấy nhẹ cà phê trong cốc, ngồi bên mép giường, không biết đang nghĩ gì, trông có hơi ngơ ngác.“Nguyệt Nguyệyt, trước đây em nói thầy của em từng làm khảo sát tại vùng rừng Amazon, em có biết thời gian và địa điểm cụ thể mà thầy em đi không?”Ngô Nguyệt đang sắp từng cái quần áo trong vali ra, treo vào tủ, “Vấn đề này em không rõ ạ, nhưng mỗi một lần vào vùng rừng mưa nhiệt đới, nếu may mắn thì sẽ gặp được những bộ lạc chưa từng được ai khai phá, gần nửa thời gian thầy đều sẽ không quay lại, như khoảng thời gian năm ngoái ấy thầy đi cực kì lâu.”Bình thường đều là Ngô Nguyệt chủ động nhắc tới thầy Bùi, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Tống Úc chủ động hỏi về thầy mình, Ngô Nguyệt vui vẻ, bỏ quần áo xuống, ngồi đối diện Tống Úc, “Chị có biết điều em cảm thấy thần kì nhất ở thầy em là gì không ạ?”“Chính là thầy em học ngôn ngữ cực kì cực kì nhanh, về cơ bản thì thầy sẽ ở lại một bộ lạc nào đó khoảng hai tháng, thời gian đó là thầy đã học được ngôn ngữ của bộ lạc đó rồi.
Hơn nữa còn cực kì giỏi trong việc hòa nhập được với cách sống của bộ lạc đó để chung sống với họ, cho nên có thể hiểu được chính xác văn hóa của bộ lạc đó.”Ngô Nguyệt tấm tắc cảm thán, “Nếu đổi lại là em thì chắc chắn là không làm được.”Nghe mãi nghe mãi, Tống Úc càng lúc càng trầm ngâm.
Ngón tay sờ lần trên mép cốc, “cạch” một cái làm rơi chiếc thìa trong tay.
Cô nhấp một ngụm cà phê, vị đắng chát tràn vào tận phổi.Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa.Trương Thành nói : “Hai người xong chưa vậy, sắp xếp đồ đạc xong rồi thì đi ăn cơm thôi.”Bụng Ngô Nguyệt đói cồn cào cứ phát ra tiếng ọc ọc suốt, nói với ra cửa, “Đây rồi đây rồi.”-Căng tin của MV Xue Long nằm ở cabin tầng hai, bàn bốn người ngồi cứ được xếp từng bàn từng bàn, đồng thời có thể đủ chỗ cho một trăm người.
Chỗ xếp hàng lấy cơm có tổng cộng sáu ô, món ăn có khoảng hai mươi món, thậm chí còn có cả salad rau quả và sủi cảo mới gói, ở trong vùng đại hải vô tận này, đây cũng được xem như là rất phong phú rồi.Khi họ tới, ở trong căng tin không có nhiều người cho lắm, mới có khoảng hai ba bàn đang ngồi.
Trương Thành là nghiên cứu sinh thạc sĩ và tiến sĩ của Đại học Bắc Kinh, đây là lần thứ hai cậu ta tham gia vào đội khảo sát Bắc Cực, trên thuyền cũng có nhiều người quen, cứ chốc chốc cậu ta lại đưa tay ra vẫy chào.Trong lòng Tống Úc có chuyện, cô đi theo sau lưng Ngô Nguyệt, gần như không ăn gì nhiều, trên đ ĩa vẫn chỉ có một phần salad rau xanh.Ngô Nguyệt nhìn thấy vậy, nhướn nhướn mày, “Chị ăn như thế này sao mà no cho được, buổi tối dễ bị đói lắm.”“Chị không muốn ăn lắm.” Tống Úc nhàn nhạt đáp lời.Ngô Nguyệt nhìn thấy sắc mặc cô trắng bệch, quan tâm hỏi tới, “Có phải chị say sóng tàu không? Chắc do gió biển lớn quá, chị ăn thêm chút nữa đi, nhỡ đâu tẹo nữa chị có bị nôn, nôn hết sạch rồi trong bụng không còn gì chẳng phải còn khó chịu hơn sao?” (=.=” hết hồn con nhỏ này nó an ủi)Trương Thành nhìn sang phía bên kia cabin, “Hay là chị đi mua cháo ăn đi vậy?”Quầy phục vụ cháo sống được phụ trách bởi một ông chú lớn tuổi người Quảng Đông, nguyên liệu chế biến là những loại hải sản tươi trong ngày, mùi vị không thua gì trên đất liền, cho nên những người xếp hàng cũng không hề ít.Tống Úc cầm đ ĩa ăn xếp ở hàng cuối cùng, cô cúi đầu, trông hơi cô đơn.“Một phần cháo cá miếng.” Có giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, nghe rất êm tai.Màng nhĩ Tống Úc rung lên, cô ngẩng đầu, mới chú ý tới người đàn ông ở trước mặt.Anh nghiêng người đứng trước chỗ lấy cháo, vai rộng chân dài, cao hơn cô cả một cái đầu, chắn ngang tầm mắt của cô, hình bóng anh bao phủ toàn bộ cơ thể cô.Tầm nhìn của cô bình thường chỉ nhìn được tới ngực anh, cô nhìn thấy có lá cờ in trên áo anh, bên vai trái có dòng chữ “Đội thám hiểm khoa học Bắc Cực Trung Quốc”Tại quầy lấy cháo có hai chiếc nồi nhỏ đang nấu cháo trắng, chú bán cháo tay chân bận rộn, dùng đũa gắp những miếng cá phi lê đã ướp bột ngô và gừng thái sợi cho vào một trong những chiếc nồi.“Cô gái nhỏ, cháu ăn cái gì?” Tiếng phổ thông của chú bán cháo không tiêu chuẩn cho lắm, không phân biệt âm nặng âm nhẹ, đem theo chất giọng đặc sệt của vùng Quảng Đông.
Tống Úc mím môi, thu lại tầm nhìn, “Cháo gan heo.”“Xin lỗi, ở đây chúng tôi không bán gan heo.”Bùi Chỉ nghe thấy giọng nói, Mi mắt hơi chớp, ánh mắt quét qua cô một khắc.“Trên tàu không bảo quản được gan heo tốt.” Không biết chú ấy lấy ở đâu ra một tờ thực đơn, “Đây, cháu xem trên này.”Tống úc nhìn tờ thực đơn, “Vậy cháo mực đi ạ.”“OK, một phân cháo mực.”Trong quá trình đợi cháo nấu xong, chú bán cháo đứng nói chuyện phiếm với Bùi Chỉ, trông có vẻ hai bên rất thân thiết.“Năm nay còn đi Oymyakon (một ngôi làng ở Nga) nữa không?Anh lạnh nhạt đáp “Có” một tiếng.Ông chú xoa hai tay vào nhau, “Vậy thì lạnh lắm, mùa đông ở đó phải âm 50 độ mà đúng không?”Một bên chú ấy giữ nồi cháo, một bên dùng đũa khuấy cháo, giữ lấy tay cầm bằng gỗ, rồi đổ cháo vào một cái bát sứ trắng lớn.“Cháo mực xong rồi đây.”Bùi Chỉ lạnh lùng lùi ra sau nhường một bước, nhường chỗ lấy cháo cho cô.“….” Tống Úc đi lên, cô cúi thấp đầu, mái tóc đã dài hơn rất nhiều rủ xuống che đi khuôn mặt cô.“Cẩn thận nóng đó nhé.” Chú ấy nhắc nhở.Cháo vừa bắc ra khỏi nồi, vẫn còn khói trắng bốc nghi ngút, cô giơ tay cầm hai bên bát, cẩn thận bưng nó về bàn.
Đúng lúc này, con tàu phá băng đang di chuyển nhẹ nhàng bỗng dưng trồi lên rồi lại hạ xuống.
Bát cháo cũng theo đó mà sóng sánh, nghiêng sang một bên rồi trào cháo ra ngoài.Tống Úc còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy có một sức mạnh sau lưng kéo tuột cô ra sau.
Lưng cô đập vào vòm ng ực rộng lớn của người đàn ông, trong không khí thoang thoảng mùi Tuyết Tùng rất nhạt, quen thuộc lại xa lạ.Cùng lúc này, “choang” một tiếng, bát cháo nóng rơi xuống chân cô.“Ối trời, cháu không sao chứ?” Chú bán cháo trồi ra khỏi ô cửa, nhìn thấy cháo rơi xuống đất, “Cũng may là đội trưởng Bùi phản ứng nhanh nhạy, chút nữa là bị bỏng rồi.”Tống Úc có cảm giác hơi hốt hoảng, nhưng lấy lại tinh thần rất nhanh, cô động đậy cánh tay, giằng tay ra khỏi tay anh, không quay đầu nhìn anh, quỳ xuống đất, nhặt lại những mảnh vỡ của bát cháo.Ánh mắt của Bùi Chỉ đen kịt lại, nhìn bóng lưng cô, mím chặt môi, không nói lời nào.
Ông chú ở bên cạnh nhanh chóng ngăn lại, “Đừng đừng đừng, để tôi đi lấy chổi hót.” Ông ấy đi ra ngoài từ một cánh cửa, nhanh chóng giúp cô thu dọn.Tống Úc ở bên cạnh giúp một tay, không ngừng xin lỗi và cảm ơn.
Ông chú thu dọn