Vùng địa cực trung tâm cầu cảng Thượng Hải.Tàu phá băng được vẽ sọc đỏ trắng hùng vĩ, nó đang phát ra tiếng còi hơi dài dặc, rời khỏi khu căn cứ để tới điểm đến là Cực Bắc của trái đất, thực hiện nhiệm vụ thám hiểu Cực Bắc trong năm nay.Thông qua cửa sổ của phòng họp, có thể thấy MV Xue Long* đã rời khỏi cảng, lá cờ đỏ năm sao trên đất cảng ngày càng mờ nhạt, sau cùng chỉ còn nhìn thấy lờ mờ một màu đỏ nhàn nhạt, phía xa là đại dương mênh mông bát ngát.(*) MV Xue Long là con tàu phá băng và nghiên cứu khoa học của Trung Quốc do nhà máy đóng tàu Kherson ở Ukraine chế tạo ra.Đây là cuộc họp đầu tiên của tất cả các thành viên đoàn kể từ khi họ lên tàu, trọng tâm chính xoay quanh các quy tắc an toàn trên MV Xue Long.
Trên tàu có tổng cộng hơn 100 người, một nửa là hạm trưởng, lĩnh hàng viên, nhân viên thủy thủ đoàn và đầu bếp, một nửa một còn lại là các giáo sư và giáo viên từ các trường đại học hoặc viện nghiên cứu khác nhau trong nước.Cách thời gian diễn ra cuộc họp còn khoảng nửa tiếng, các thành viên trong nhóm thám hiểm từ các lĩnh vực khác nhau đều có mặt đầy đủ, mọi người tụ lại theo nhóm hai, nhóm ba, nói về việc nghiên cứu của dự án lần này.Họ nói về khí tượng, địa chất Cực Bắc, lượng nước và sinh vật phù du ở đó, v.v….
Tống Úc ngồi trong góc phòng họp, trông cô hơi lạc đàn khi ở trong một nhóm toàn những phần tử tri thức cao như thế này.“Xin lỗi, cậu có thể giúp chúng tôi chụp vài tấm ảnh được không?” một thanh niên đeo kính gọng đen vẫy tay với cô.
Tống Úc hơi thẩn thơ, chưa phản ứng lại kịp, có lẽ mọi người hiểu nhầm cô là nhân viên chụp ảnh rồi.Trên vai Tống Úc vác theo một chiếc máy ảnh SLR (máy ảnh phản xạ ống kính đơn), cô ngồi một mình một góc ở trong phòng họp, nhìn quả thực là giống thợ chuyên đi chụp ảnh.Và trong số tất cả những người trong trí óc đều chỉ có nghiên cứu khoa học này, hầu như không có ai quan tâm tới showbiz hết nên không ai nhận ra cô.Dẫu sao cũng đúng là rảnh rỗi, thế là cô đứng lên rồi đi qua đó.Nam thanh niên trông rất nho nhã, dáng người cao cao, mặc áo sọc xanh, trông giản dị, khiến cho người khác có cảm giác chân thật và thoải mái.
Anh đứng cạnh một giáo sư có tóc hoa râm, thái độ của nam thanh niên với vị giáo này cực kì kính trọng và lễ phép.Tống Úc chụp cho hai người họ vài tấm ảnh, thái độ cũng cực kì nghiêm túc.Vị giáo sư già hơi ngửa cổ ra sau, híp đôi mắt già, nhìn ảnh từ máy rồi khen ngợi : “Tấm này chụp đẹp quá, tới cả những cảnh ở ngoài biển cũng chụp được vào.”Ông nhìn sang Tống Úc, khách khí nói : “Đợi tới khi về rửa được ảnh ra, cháu hãy đưa ta một bức nhé.” Lời nói và hành động có chút lạc hậu.Tống Úc cười cười, “Không cần đâu ạ, bây giờ cháu sẽ dùng điện thoại để gửi cho bác, rất tiện lợi.”“Hả, làm như thế nào?”Lúc này, có người gọi ông từ xa : “Giáo sư Từ”Hà Phúc cầm lấy điện thoại của bản thân, “Thầy, thầy để em làm cho, thầy ra đó giúp đỡ đi ạ”Giáo sư Từ được gọi gật gật đầu, “Được, vậy Tiểu Hà, em nhớ phải gửi lại cho tôi nhé.”Sau khi giáo sư Từ đi, qua một loạt những thao tác, Tống Úc đem hết những bức ảnh vừa rồi gửi hết vào máy Hà Phúc.Hà Phúc lục lại ảnh : “Cậu biết chụp thật đấy, tôi không ngờ là đoàn thám hiểu lại chu đáo như thế, còn mời theo cả nhiếp ảnh gia nữa.” Hơn nữa còn là nhiếp ảnh gia xinh đẹp như thế này, anh âm thầm nhìn lén Tống Úc một cái, giữ lại câu nói này trong lòng.Tống Úc cất lại ống kính máy ảnh, giải thích : “Tôi không phải hoàn toàn là làm công việc chụp ảnh, tôi theo chân họ tới Bắc Cực để quan sát thực địa, trở về quay một bộ phim tài liệu.”Từ sau khi bộ phim điện ảnh năm ngoái lên sóng, dư luận liền ào ào biết tới cô, cô nổi lên như gió, vào đầu năm nay cô còn nhận được lời mời quay phim từ CCTV (đài truyền hình trung ương Trung Quốc)Nhưng thực sự là làm một bộ phim tài liệu chắc chắn là không kiếm được nhiều tiền bằng làm một bộ phim điện ảnh.
Nhưng vì những năm gần đây Tống Úc trở nên rất hứng thú với tự nhiên và những điều nguyên thủy, đúng lúc lại theo được tới chuyến khảo sát thực địa trên cực bắc của vùng xích đạo này, vì bình thường có rất ít người có thể có cơ hội đi sâu vào vùng cực để tìm hiểu tình hình, đây là một cơ hội hiếm có đối với cô.Bởi vì chuyến đi này chỉ là chuyến đi khảo sát, những thứ cần chụp lúc ban đầu không có quá nhiều, hơn nữa người được nằm trong danh sách vốn có hạn, cho nên chỉ có mình Tống Úc là được đặc cách theo đoàn.Hà Phúc nghe xong lập tức hiểu ra là bản thân vừa mới nhận lầm người, anh hơi xấu hổ gãi gãi đầu, “Hóa ra là vậy à, tôi nói mà sao kĩ thuật lại chụp tốt tới như vậy được, tôi còn nhờ cậu chụp ảnh cho tôi nữa.”“Đúng rồi, vậy cậu thuộc tổ nhóm nào?”Tống Úc nghĩ ngợi một lúc, “Chắc cũng được coi là nhóm nghiên cứu thuộc đại Học Bắc Kinh.”Bởi vì có rất nhiều nhà nghiên cứu tham gia vào cuộc khảo sát này, vì vậy nên việc quản lý đội nhóm được dựa trên nhóm dự án chịu trách nhiệm cho từng hạng mục chính.Trước đó, Tống Úc cũng đã tham gia chuyến đi thử nghiệm MV Xue Long cùng với nhóm nghiên cứu sinh và tiến sĩ của Đại Học Bắc Kinh, với quy tắc của MV Xue Long, những người trước kia chưa từng đi MV Xue Long thì trước khi tàu khởi hành phải làm một bài trắc nghiệm nhỏ.Cô nói xong, Hà Phúc gật gật đầu, biểu cảm trên mặt có chút tiếc nuối : “Tôi còn nghĩ nếu cậu không thuộc tổ nào, thì mời cậu về tổ chúng tôi, nhóm chúng tôi chủ yếu nghiên cứu về sinh học và sinh thái biển.”“Có điều đại học Bắc Kinh đã tham gia chuyến thám hiểu Cực Bắc từ những dự án đầu tiên, đặc biệt là đội trưởng nhóm tên Bùi Chỉ, anh ấy đã có vài chuyến thám hiểm tới cực Bắc trước đó nên có kinh nghiệm cực kì phong phú về mảng này.”Khi Hà Phúc nói chuyện, trong ánh mắt ánh lên sự ngưỡng mộ rõ ràng.Cậu ấy là nghiên cứu sinh tốt nghiệp năm nay, mà người cùng tuổi với cậu ấy, người ta đã sớm tốt nghiệp thạc sĩ rồi trở thành phó giáo sư.
Qua vài năm nữa, đợi khi anh tới tuổi bằng với Bùi Chỉ hiện tại, có lẽ là vẫn sẽ không đạt được trình độ như cậu ấy.Từ khi lên thuyền cho tới bây giờ, Tống Úc đã được nghe rất nhiều người nhắc tới cái tên Bùi Chỉ này, bất luận là cô ấy nhìn thấy cái tên này trong quyển tạp chí, các bài báo học thuật có đề tên anh làm tác giả, hay là được nhắc tới từ miệng người khác.Cô và Hà Phúc nói vài chuyện lung tung, cho tới khi tất cả mọi người đều có mặt, cuộc họp được bắt đầu.Trước khi chính thức bắt đầu, các trưởng hạng mục sẽ đại diện, giới thiệu các tiêu đề của nhóm họ, các thành viên trong nhóm cũng sẽ tự giới thiệu về bản thân.Mỗi một lời nói, hành vi của từng người đều tràn đầy khí chất văn nhân, đều rất khiên tốn hòa nhã, nó khác hoàn toàn với những người thuộc giới thượng lưu mà Tống Úc biết trước đó.Các giáo sư trước mặt đang lần lượt từng người giới thiệu công trình nghiên cứu của mình, bao gồm thời tiết khí quyển toàn cầu, chủ đề về môi trường sinh thái biển, v.v… ngược lại là Tống Úc không tiện nói lời nào, cô hòa mình đứng vào đội nhóm nghiên cứu của đại học Bắc Kịnh, dự định sẽ làm một bài phát biểu bản thân ngắn ngủi.Cô nghe thấy hai sinh viên bên cạnh dang thì thầm.
Ngô Nguyệt hỏi nhỏ : “Sao thầy Bùi* còn chưa tới thế?”Sau khi ra khỏi trường, họ sẽ không còn dùng danh xưng “giáo sư” để xưng hô với Bùi Chỉ nữa.Trương Thành ngó ngó cái đồng hồ đeo tay, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, “Thầy ấy đang đàm phán với hạm trưởng một tuyến đường mùa đông hướng tới Bắc Cực, chắc là muộn một chút, đợi tẹo nữa anh sẽ thay thầy ấy nói.”Mùa đông vốn không phải là mùa thích hợp để đi khảo sát Bắc Cực, nhiệt độ thấp, băng trôi nhiều, đối với MV Xue Long mà nói thì là một thử thách rất lớn, vì vậy nên xây dựng lên được môt lộ trình là rất quan trọng.Ngô Nguyệt cuộn tròn hai tay vào nhau, gương mặt đồng tình : “Sư huynh cố lên”Cô ấy nghĩ ngợi, “Không đúng nhỉ, không phải trước khi