REVIEW PHÍA CUỐI ĐÔI CÁNH
Tác giả: Mộc Thanh Vũ
Thể loại: Hiện đại, nữ truy, gương vỡ lại lành, nam phi công và nữ kiểm soát viên không lưu, #SỦNG_SẠCH_NGỌT, nhẹ nhàng thâm tình, tình tiết bất ngờ, HE.
Độ dài: 80 chương
Tình trạng: Hoàn chuyển ngữ. (Bản chuyển ngữ mượt, giàu cảm xúc, rất nhiều kiến thức về hàng không được tìm hiểu kỹ)
5 năm rồi, rất nhiều thứ không thể nào nhớ rõ được nữa. Nhưng trong lòng Nam Đình, vĩnh viễn có một thứ không cách nào quên được, chính là Thịnh Viễn Thời.
Biết sao được, người đàn ông xuất chúng đó đã khiến cô từ một công chúa kiêu ngạo ngang ngược lại sẵn lòng nhún nhường để theo đuổi anh. Tất cả sắc đẹp và dũng khí của tuổi 18 trẻ trung rạng rỡ, cô đều dành cho anh. Chỉ có điều, lúc đó cô không phải Nam Đình, cô là Tư Đồ Nam, tiểu thư độc nhất vô nhị nhà Tư Đồ. Chính vì như vậy, cô được phép bướng bỉnh, được quyền thích gì làm nấy. Lúc đầu là cha cô nuông chiều cô như vậy, sau đó chính là Thịnh Viễn Thời.
Đúng vậy, bằng sự tinh nghịch và tài trí của mình, cô đã theo đuổi được anh chàng phi công xuất sắc nhất. Thịnh Viễn Thời sống hai mươi mấy năm, mắt cao hơn đầu, vậy mà không cưỡng lại được sự thu hút của cô gái nhỏ. Thế nhưng, khi cô luôn treo trên miệng hai chữ “theo đuổi" anh, Thịnh Viễn Thời dù đã động lòng cũng không đính chính lại, anh hưởng thụ sự trúc trắc và thận trọng của cô, mặc dù cưng chiều nhưng lại không để cô quá ỷ lại. Thế nên anh đã không kịp nói ra tình cảm trong lòng mình.
Tại sao không kịp? Bởi vì chính sự yên lặng của anh đã khiến một cô gái còn chưa trải đời như Tư Đồ Nam không dám tin vào tình cảm anh dành cho mình, cũng không dám mở lòng với anh khi gặp biến cố lớn nhất trong đời mình. Cô lựa chọn nói lời chia tay.
Thịnh Viễn Thời đương nhiên không hiểu nguồn gốc của vấn đề, nhưng anh tin nếu mình có đủ thời gian tìm hiểu, anh nhất định sẽ không để chuyện chia cách này xảy ra. Nhưng, trên đời làm gì có “nếu", ngay vào lúc chuyện của hai người căng thẳng nhất, anh lại không thể phân thân. Vì không hiểu lý do, cho nên anh đã cho rằng chuyện tình cảm nam nữ không cấp bách bằng biến cố trong nhà anh. Vì anh cho rằng yêu không cần nói, vì anh cho rằng cô chỉ là giận dỗi nhất thời, vì anh cho rằng, mọi chuyện vẫn còn có thời gian, cho nên… anh lạc mất Tư Đồ Nam mất rồi.
Cô gái nhỏ dường như đã bốc hơi khỏi thế giới này, giống như giận anh, cũng giống như trừng phạt anh.
Thịnh Viễn Thời lúc đầu là sốt ruột đi tìm, tiếp nữa là lo lắng đi tìm, cuối cùng là mang theo chút hy vọng còn sót lại để đi tìm. Thoắt một cái như vậy, đã trôi qua 5 năm. Anh vẫn không tìm thấy cô.
Bởi vì người mà anh tìm đã không còn là Tư Đồ Nam nữa rồi, bây giờ cô đã là Nam Đình, kiểm soát viên không lưu xinh đẹp giỏi giang nhất của đài quan sát không lưu, chính là nơi có thể hằng ngày nhìn thấy anh điều khiển máy bay cất cánh và hạ cánh. Nếu như may mắn, còn có thể “nói chuyện" với anh trên sóng truyền, may mắn hơn nữa, có thể nào được anh nhận ra giọng nói của cô hay không?
Nam Đình luôn mang theo hy vọng như vậy mỗi khi ngồi vào ghế chỉ huy, suốt một thời gian dài. Nhưng cuộc đời đâu có nhiều may mắn đến vậy, mà đối với riêng cô, có lẽ tất cả vận may của cuộc đời này đều đã kết thúc vào một ngày của 5 năm trước. Cho nên cô nào dám mong đợi xa vời.
Nhưng Nam Đình chỉ là tự lừa người dối mình mà thôi, cô lựa chọn nghề này chẳng phải một phần vì anh đó sao? Không thể đứng trước mặt anh thì chỉ có thể đứng đằng sau đôi cánh của anh, bất kể ngày đêm đều chỉ để nói với bóng lưng của anh một câu “lên xuống bình an”.
Cuộc đời vốn dĩ là thích trêu đùa như thế, khi anh đi khắp thế giới để tìm em, đâu hay rằng em vẫn đứng phía sau chờ đợi, chờ đợi một cái quay đầu, duyên chúng mình sẽ không còn bỏ lỡ. Cuối cùng, Thịnh Viễn Thời đã gặp lại Tư Đồ Nam mà anh hằng mong nhớ.
Nhưng người ta đến cả tên cũng thay đổi, thì liệu tình cảm đối với anh có còn như ngày xưa? Thịnh Viễn Thời thuộc phái hành động, muốn biết thì cứ tìm hiểu thôi.
Thế là một trưởng đội bay xuất sắc của hãng hàng không hàng đầu, thỉnh thoảng sẽ lợi dụng chức quyền để làm chút chuyện riêng. Ví dụ như chiếm sóng truyền để hỏi bông hoa duy nhất của đài quan sát khi nào thì tan ca, ví dụ như dùng chút ảnh hưởng của mình để sắp xếp một vài tình huống vô tình “phải" làm việc cùng nhau, lại ví dụ như, dùng quyền trợ giúp từ người thân…
Nói tóm lại, không có gì mà anh không tận dụng để được đến gần cô gái nhỏ của mình. Và dường như, Thịnh Viễn Thời vô cùng bất ngờ nhận ra, cho dù cô đã thay đổi rất nhiều, nhưng tình cảm đối với anh vẫn vẹn nguyên như vậy. Chuyện làm lành, chỉ là sớm muộn mà thôi. Dù sao anh đã đợi cô 5 năm, đợi thêm một chút để cô sẵn sàng mở lòng với anh một lần nữa, chút thời gian này anh không ngại.
Có những thứ, cho dù trải qua thêm bao nhiêu lần nữa, bạn vẫn sẽ lựa chọn như vậy. Bởi vì trong lòng bạn, đó đã là lựa chọn tốt nhất rồi. Nam Đình cũng vậy. Cô chưa bao giờ cảm thấy lựa chọn của mình năm đó là sai. Nếu có sai, thì chính là không đủ niềm tin vào tình cảm của hai người mà thôi. Cho đến tận bây giờ, khi Thịnh Viễn Thời nói ra tất cả những khúc mắc của năm đó, cô mặc kệ mình là Tư Đồ Nam hay Nam Đình, người duy nhất cô yêu chính là Thịnh Viễn Thời. Vậy thì, còn có gì phải e ngại nữa đâu?
Vẫn còn. Đó là chứng mất ngủ không rõ nguyên nhân của cô, là căn bệnh lạ di chứng của biến cố năm đó, là một người dì rất “khó nhằn" và một “anh trai" thâm tình. Nhưng đã đến tận lúc này rồi, Thịnh Viễn Thời đương nhiên sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm của trước kia nữa. Đừng nói là phải luôn để cô trong tầm mắt, anh chỉ hận một nỗi không thể bỏ cô vào túi mang đi khắp thế giới nữa kìa. Đương nhiên nếu có thể, Nam Đình cũng bằng lòng đi theo anh theo một cách rất riêng như vậy. Tiếc là không thể, thế nên cô đành phải ở lại mặt đất, thông qua sóng truyền vô tri để gửi đi những tâm tình và mong nhớ đối với anh.
Hai người cứ như vậy, dần dần bù đắp lại quãng thời gian đã bỏ lỡ, ngọt ngào mà sâu đậm. Quan trọng nhất, trải qua 5 năm tự dằn vặt, cả hai đều hiểu được rằng, yêu là phải bày tỏ, phải cho nhau niềm tin và dũng khí, phải cùng nhau đối mặt với mọi khó khăn. Giống như bệnh của cô, lại giống như mối liên hệ không ai ngờ tới giữa anh và cô từ biến cố của quá khứ.
Có rất nhiều chuyện không thể giải thích được, bằng một cách kỳ diệu nào đó của định mệnh mà họ gặp được nhau, bỏ lỡ nhau nhưng không hề lạc mất. Dưới bàn tay dẫn dắt của số phận, Thịnh Viễn Thời tìm được “Nam” của anh, là Tư Đồ Nam yêu anh quên cả bản thân, là Nam Đình lặng lẽ đứng phía cuối đôi cánh, tiễn anh đi, đón anh về.
Về với “Nam" của anh.
Bình luận truyện