Chẳng mấy chốc đèn đã sáng lên, giây phút này tôi chỉ thấy bản thân thật may mắn bởi vì không nôn ra tại chỗ.
Tôi lập tức lao ra khỏi phòng chạy về hướng nhà vệ sinh, sợ ma đều dẹp sang một bên.
Nôn hết những gì đã ăn rồi nhấn nút xả nước.
Dục Phong thế mà đuổi theo đến nhà vệ sinh nữ, gõ cửa liên tục.
Cả hai cách nhau một cánh cửa, tôi mệt mỏi mà không muốn ló mặt ra.
“Cô có sao không? Sao lại đột nhiên như vậy?”
Trời mẹ, hay thật.
Tôi nên chúc mừng Ngưỡng Mi thế nào đây? Đối phương có chút nào là biết cô sợ bóng tối đâu?
Một lúc sau tôi đem gương mặt phờ phạc ra khỏi phòng vệ sinh.
Dùng nước để bản thân thanh tỉnh đôi chút, nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu trong gương.
Dục Phong vẫn đứng phía sau, tôi hít sâu một hơi hỏi.
“Gọi tôi đến đây để làm gì?”
“Cái chết người này rất khả nghi, trước nay cô luôn hứng thú với nó mà, không phải sao? Để được vào tôi đã nhờ vào mối quan hệ.”
Ngưỡng Mi có sở thích kỳ quặc như vậy sao? Tôi có nên nói trắng ra luôn không, tôi cảm thấy buồn nôn nữa rồi.
Phải rất lâu sau đó tôi mới rời khỏi nhà vệ sinh, rời khỏi cái nơi đáng sợ kia.
Ngồi ở công viên gần đó tôi mới đỡ được đôi chút.
Tôi gọi cho An Tử, chính là cái người anh trai phát hiện ra tôi, Ngưỡng Mi nói người này tin tưởng được.
Vóc dáng của An Tử chẳng thua kém Dục Phong, gương mặt tươi sáng tóm lại rất được, được hơn cái tên Dục Phong.
“Uống đi, mới nôn bụng trống rỗng, sẽ đói đó.”
An Tử đưa cái bánh cùng với sữa tươi cho tôi.
Ngưỡng Mi như thế nào tôi không biết nhưng tôi sẽ không từ chối đâu.
Vừa nhận lấy đã bị Dục Phong cướp mất.
“Vừa mới tiếp xúc với thi thể, tắm rửa sạch sẽ rồi ăn sau.”
Được, được, hắn nói đều được.
Tôi nhờ An Tử đưa về nhà, xe cứ để đó sẽ cho người đến lấy sau.
Có mất thì tự Ngưỡng Mi chịu, tôi quá rối bời.
Khi về tôi lập tức lau vào nhà vệ sinh, cho dù không còn gì để nôn cũng phải nôn cho bằng được.
Tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường ngủ một giấc, trong lúc ngủ còn mơ thấy thi thể bật dậy tiến về phía tôi.
Chắc chắn khoảng thời gian này không thoải mái nên mới buồn nôn, việc nhìn thấy xác chết mà gây ra tôi cam kết không phải nó.
Vài ngày sau tôi được đưa đến một nơi, cũng chẳng biết nơi đây là đâu.
Khách sạn mà nhà họ Ngưỡng sắp xếp khá tốt, tôi chỉ quan tâm mỗi điều này.
Phải thừa nhận một điều, bản thân là công không xứng với tầm phượng hoàng.
Đâu đó cũng có một ít khó chịu.
Nửa đêm tôi giật mình thức dậy bởi tiếng động kỳ lạ, an ninh của nơi này không tốt chút nào.
Dáng người đó vừa nhìn đã biết người quen.
Tôi ngồi bất động trên giường dùng đôi mắt ngáy ngủ nhìn nó.
Ngưỡng Mi giật nảy, phản ứng chả chân thực chút nào.
Tôi mang theo chút ngáy ngủ, lười biếng hỏi nó.
“Mày đến đây làm gì?”
Nó bình tĩnh tháo cái mũ lưỡi trai cùng