Chuyện bọn tôi giống nhau tổng cộng bốn người biết, người trước mặt chính là một trong số đó.
Anh ấy kéo mũ của tôi xuống thấp một chút.
“Không ai nhận ra đâu, Ngưỡng Mi đoán thế nào em cũng đến đây nên dặn anh để mắt.”
Năng lực này của nó đỉnh thật, tôi lờ đi An Tử bởi vì không biết phải đáp lại những gì.
Anh ấy cũng nhìn về phía tôi đang nhìn, tiếp tục nói.
“Ngưỡng Mi sợ em bị đánh nên liều mạng đến đây.
Chốc nữa mặt mày sợ như cái đầu heo rồi.”
An Tử không nói tôi cũng đoán thành cái đầu heo.
Với cái thương tích kia di chuyển một đường dài còn tham gia trận đánh giao hữu, nghĩ thôi đã thấy nhọc người.
Nhưng phải thừa nhận tôi thích đứng ngoài xem người ta đánh nhau.
Tên sư phụ của Ngưỡng Mi vô tình lọt vào tầm mắt, tôi buộc miệng hỏi.
“Tên Dục Phong kia rốt cuộc muốn gì vậy?”
An Tử vẫn kiên nhẫn đứng bên cạnh, giải đáp.
“Trước đây Dục Phong và Ngưỡng Mi được chia vào cùng một tổ.
Ngưỡng Mi tự tin, liều mạng, sùng bái Dục Phong nhưng trong một nhiệm vụ Ngưỡng Mi kháng lệnh rốt cuộc cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Tôi muốn nghe cụ thể câu chuyện là thế nào, An Tử lại không kể tiếp.
Chắc chắn anh ấy không muốn nhiều chuyện, có lẽ người kể nên là Ngưỡng Mi.
Trận đấu đầu tiên là giữa Trấn Yên Yên với một nữ sinh ở võ đường.
Hai người bọn họ cào nhau, chẳng có hứng thú gì cả, rất nhàm.
Ban đầu chị ta lên sàn tôi đã rất ngạc nhiên, tình cảnh này xem ra nữ sinh đấu với chị ta hẳn là nhập học vào ngày hôm qua.
Cảnh bạo lực học đường tôi xem ở cấp ba còn thú vị hơn, ít nhất bọn họ có bỏ sự tức giận và dồn lực lên đối phương.
Trận đấu nhàm chán lại kéo dài, nghỉ giữa hiệp Trấn Yên Yên chạy đến chỗ Dục Phong, giọng nói rất kiên định, tôi còn tưởng bản thân nghe nhầm.
“Em nhất định sẽ thắng trận đấu này, anh đừng lo.”
Ngưỡng Mi bên cạnh không có phản ứng gì, nó bị điếc rồi sao?
Tên Dục Phong kia nhẹ nhàng thả ra mấy chữ.
“Nhớ cẩn thận.”
Má nó, tôi ứa nước mắt rồi, tình yêu này cảm động thế mà.
Ngưỡng Mi nhìn về hướng tôi một cách lộ liễu, cái điệu cười ngu kia là thế nào?
Tôi nghi ngờ nó nhìn An Tử, bất giác mà quay sang nhìn anh ấy, anh ấy cũng nở nụ cười tươi tắn đối lại với tôi.
Mấy con người này, ai cũng không được bình thường.
Tôi quả thật lo cho Ngưỡng Mi, vậy mà người xung quanh đều cười cười nói nói, tin tưởng nó quá nên có cách cư xử như vậy sao?
Nó đúng là tự tìm chuyện mà.
Vì cái nhìn với điệu cười kia mà làm Dục Phong nghi ngờ rồi, hắn cũng về phía này.
Vẫn là An Tử điềm tĩnh dùng cánh tay chắn trước mặt tôi, nhịp tim có chút loạn.
Sợ chết tôi rồi, người ta nói đi đêm gặp ma quả là không sai.
An Tử nhỏ giọng.
“Đừng sợ, có anh rồi.”
Nhịp tim đã loạn nghe câu nói này càng loạn thêm, đừng làm tôi tương tư được không?
Biết rõ tôi và bọn họ không