Trong buổi tiệc mừng thọ lỡ hỏi một câu đã khiến Ngưỡng Mi cảm thấy không vui, mà cũng làm khó Dục Phong.
Cái miệng hư đốn quá, tôi áy náy lắm.
Tranh thủ có không gian riêng tư, tôi nên hỏi chuyện kia thì hơn.
“Khẩu súng vẫn ở chỗ anh, có thể trả nó cho tôi không?”
“Tịch thu.”
Boss nói sẽ cho tôi, tịch thu cũng không phải chuyện lớn.
An Tử ngạc nhiên hỏi tôi.
“Em không nói thêm vài chữ sao, ví dụ như làm nũng để trả lại?”
Tôi chỉ làm nũng khi cần thiết, việc này nhìn bề nổi có vẻ nghiêm trọng, thực ra chẳng có gì cả.
Kho vũ khí của boss cũng đâu thiếu.
“Anh ra ngoài đi, tôi muốn ở một mình.”
An Tử đột nhiên chồm người đến hôn tôi, bản thân đương nhiên quay mặt sang hướng khác để tránh.
Lần trước quá ngạc nhiên mới căng thẳng, hiện tại tâm trạng đang đi xuống nên giữ được chút lý trí.
Trong đầu có hồi chuông báo động, nhắc nhở tôi phải giữ khoảng cách.
“Nhìn cách em sử dụng khẩu súng thuần thục như vậy, anh nghĩ em không phải loại người ngu ngốc.
Thần thái khi đó rất cuốn hút, anh đã bị nó mê hoặc.”
“Đã biết thì tránh xa một chút.”
Ai đó đến tát tôi một cái đi, ăn nói độc địa quá.
Tôi lén nhìn xem biểu cảm trên gương mặt anh ấy.
Đối phương từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn tôi sao?
Ánh mắt đó khiến tôi không nhìn ra bất cứ sự ghê tởm nào cả, tôi không biết trốn tránh như thế nào mới tốt.
Trên cổ và mặt đều truyền đến cơn nóng ran, ngại quá.
An Tử đột nhiên thu lại nét hiền từ trên gương mặt, lời nói ra cũng cứng rắn hơn.
“Em thích người lớn tuổi sao? Anh điều tra được người chết ở bệnh viện đã ba mươi sáu tuổi rồi, còn là một võ sĩ quyền anh.”
Con ngươi của tôi co rút, không trách An Tử tự ý điều tra chỉ sợ boss làm việc cẩu thả.
Chuyện bị tóm chỉ trong một sớm một chiều mà thôi.
Tôi và lão đạp chung thuyền, chết thì cùn chết.
“Anh chỉ lớn hơn em có hai tuổi, làm sao đây? Hôn lễ kia mặc dù nhận thay Ngưỡng Mi, nhưng đó là em đứng ra nhận thay nó.”
Anh ấy đang nhắc nhở tôi sao? Tôi lại không cho đó là thật đâu, Ngưỡng Gia chưa trực tiếp nhắc đến hôn lễ với mọi người, lão phu nhân chỉ dùng nó để ép Ngưỡng Mi rút lui.
Một bên cứng đầu một bên cố chấp, tôi bị kẹp ở giữa.
“Về người kia, anh biết bao nhiêu rồi.”
“Cũng không nhiều lắm.”
An Tử khoanh tay trước ngực, một giây đã đổi sang biểu cảm khác, là khác so với từ trước đến nay, tiếp tục nói.
“Địa chỉ nhà, gia đình có bao nhiêu người, quen em trong bao lâu, từng đi đến những đâu.”
Bại lộ rồi còn đâu, anh ấy làm tôi không thể ngẩng đầu nói chuyện một cách đàng hoàng.
“Người đó và em vốn dĩ không liên quan đến nhau, tại sao hôm đó lại gấp rút còn khóc như nhà có tang vậy?”
Từ lúc nhắc đến số 4 thái độ của An Tử làm tôi lạnh sống lưng.
Chắc là nhầm lẫn thôi, nói như thế thì An Tử vẫn chưa phát hiện ra cái chết của số 4