Đống hỗn độn này bao giờ mới kết thúc, hết vụ án này đến vụ án khác chưa có dấu hiệu dừng lại, còn việc bên Ngưỡng Minh Kỵ, quên mất tôi còn chưa nói chuyện này cho Ngưỡng Mi biết.
Chuyện thú vị gì cũng có, cứ đợi đến lúc nó buông tay không thiết tha gì nữa, bọn họ lại đem Dục phong ra làm mồi câu.
Ban đầu tin tưởng nó một chút đã có chuyện tình đẹp giữa Dục Phong và Ngưỡng Mi, tôi cũng không bị lôi vào vòng xoáy này, cũng sẽ không gặp An Tử.
Tôi hối hận rồi, cảm thấy không phiền gì cả, gặp được An Tử là điều may mắn nhất trong năm năm qua rồi.
Có lẽ tôi rất để ý từng lời anh ấy nói, tôi muốn rời khỏi boss mà không mang tiếng là giết người.
Điều đó thật vô lý nhưng tôi tin An Tử làm được, cứ cho bản thân là ngốc thật.
“Em không ngủ sao?”
An Tử nhìn tôi với gương mặt ngái ngủ, nhìn góc nào cũng đẹp cả.
Chắc là tôi bị tình yêu che mờ mắt rồi, càng để ý tôi lại càng lún sâu.
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, căn bệnh mất ngủ lại tái phát thôi.
“Anh mệt rồi, ngủ đi.
Đừng bận tâm đến tôi.”
Dù sao đi nữa sáng nay tôi cũng dậy không nổi, tầm mười hai giờ.
“Nếu không ngủ được thì chúng ta làm chút chuyện đi, tạo em bé, em thấy thế nào.”
Lời đề nghị này khá tồi tệ đấy, tôi không đáp vứt điện thoại qua một gốc, bản thân nằm xuống bên cạnh.
Chỉ là nhắm mắt để đó, tôi cá bản thân không thể ngủ.
Mùi hương của An Tử thật dễ chịu, hé mắt ra nhìn thử đối phương đã ngủ chưa, hành động này quả thật sai lầm, anh ấy vẫn chăm chú nhìn tôi.
Tôi đành nhắm chặt mắt, anh ấy khẽ bật cười.
“Tai em đỏ lắm rồi kìa, còn muốn ngủ hay không? Anh làm thật đấy.”
“Không được.”
Giọng của anh ấy thật dễ nghe, con người này sau lại ấm áp như vậy chứ? Cả hai dính lấy nhau ngủ cho đến sáng.
Đến khi cơm được đưa vào An Tử vẫn bình tĩnh ở trong phòng tôi, còn dặn dò người làm chuẩn bị thêm vài thứ như bàn chải đánh răng, đồ mặc.
Bình tĩnh đến mức tôi còn không biết cả hai có bị đánh thành trái chuối mềm hay không.
Gần chiều bên ngoài phòng liên tục vang lên mấy tiếng gõ cửa, dồn dập đến nổi làm tôi thấy rất khó chịu.
An Tử ngồi ở gần cửa sổ, an tĩnh mà đọc sách không để ý đến tiếng động bên ngoài.
Nhìn bộ dạng của anh ấy không giống người sẽ chịu ngồi xuống đọc sách, một chút cũng không giống.
Tôi chậm rãi từng bước đến gần, anh ấy đột nhiên kéo cả người tôi về phía trước.
Tôi sợ cái ghế này không đủ sức để chịu đựng hai người cùng lúc.
“Buồn chán sao, anh thật là vô dụng mà.
Có mỗi cái xích cũng không có cách nào tháo ra được.”
Thời gian này dùng để nghỉ ngơi, để lười biếng có gì không tốt, còn có An Tử bên cạnh.
“Anh không làm việc sao?”
An Tử mỉm cười thong thả đáp.
“Dục Phong rất có năng lực, một mình cũng có thể làm tốt.
Nhiệm vụ của anh là chăm sóc vợ tương lai.”
Nói cũng không biết ngượng,