Nghe có vẻ nó đang lo lắng cho tôi, quan tâm như vậy sao lại không gọi hỏi tình hình cũng thật lạ, có chuyện gì mà tôi bỏ qua sao?
“Bọn họ không thể làm gì tao.”
“Nhưng mày cũng đâu thể giết bọn người đó, bọn họ là rắn rết cắn mày sẽ chết đó.”
Câu nói này hình như nghe ở đâu rồi, xem trí nhớ của tôi kìa.
Boss đã từng quát vào tai tôi câu này làm sao có thể quên như thế được.
An Tử sau khi làm xong chuyện đã bỏ ra ngoài, căn phòng chỉ có mình tôi.
Gương mặt trầm tư đến khó coi cũng chỉ có bản thân biết.
Ngưỡng Mi nói đều đúng, tôi không thể giết bọn họ, mặc dù tay tôi đã không còn chỗ nào sạch sẽ.
Nếu đã nói không lại, chỉ còn cách nói sang chuyện khác.
“Ngưỡng Minh Kỵ về rồi, đề nghị mày quay trở lại đội gỡ bom, còn có Dục Phong.”
Ban đầu nó chính miệng nói là do Ngưỡng Hải kỷ luật mà không phải Ngưỡng Minh Kỵ, chức vụ của bọn họ làm tôi rối đến nổi xoay mồng mồng.
Chẳng phải hết thời gian kỷ luật trả lại giấy phép cho nó là được rồi sao?
Còn cần đến Ngưỡng Minh Kỵ? Chỉ có thể là Ngưỡng Mi thấy bản thân nhiều năm qua ấm ức đến điên rồi.
Bọn người phía trên phát hiện không xử lý được lại lôi nó ra, nếu là tôi thì cũng bỏ mặc cho bọn cấp trên tự xoay sở.
“Không đi, chẳng phải đã nói chúng ta là chị em rồi sao? Nhiệm vụ của bọn họ có liên quan gì đến tao chứ.
Mày còn không nói rõ chuyện này cho bà nội biết, sớm muộn cũng bị bọn người đó ép đi, đối mặt với cái chết không vinh quang như mày tưởng đâu.”
Tôi giết người cũng không có ánh sáng chiếu tới.
Thật sự phải nói ra chuyện này sao, Ngưỡng Gia trở nên như vậy tôi thấy chưa hả dạ, bực mình ở điểm nào nhỉ? Chắc là do bọn họ ức hiếp người chị mới nhận lại của tôi cách đây không bao lâu.
“Mẫn.”
Tiếng gọi của An Tử làm tôi lo lắng, tôi vội cúp máy nghe anh ấy nói rõ.
“Lão phu nhân gặp tai nạn trên đường, đang ở bệnh viện.”
Chúng tôi tức tốc đến bệnh viện, ngồi nhìn đèn phòng cấp cứu sáng cả đêm, bọn người giả tạo cũng đến.
Ngưỡng Minh Kỵ xử lý vụ nổ đã thấm mệt, ông ấy trong bộ quân phục vẫn đứng bên cạnh tôi.
Quế Khương, rất lâu rồi tôi mới nhìn thấy mặt bà ta.
Để ý bà ta làm gì chứ, cái tôi canh cánh trong lòng là chuyện bà nội gặp nạn thế nào, tôi cá toàn bộ tài sản của mình rằng không phải ngẫu nhiên.
Ngay lúc căng thẳng tôi nhận được điện thoại của người nhà là mẹ tôi, cũng rất lâu rồi tôi chưa gọi cho bọn họ.
Tìm một chỗ vắng vẻ mà nghe máy, giọng nói của bà ấy thật dễ nghe.
Cuộc gọi kết thúc sau ba trăm sáu mươi giây, tính ra đơn vị giây sở dĩ cho nó nhiều một chút.
Nội dung rất ngắn gọn hỏi tôi còn đủ tiền để dùng hay không, cũng khá lâu rồi tôi chưa về quê.
Tôi mất vài giây để suy ngẫm có nên lún sâu vào Ngưỡng Gia hay không, tôi biết mỗi người bọn họ đều giống tôi, giống Trấn Quy Kha, tay chân không sạch sẽ.
Sau khi nghĩ thông suốt, xoay đầu liền nhìn thấy An Tử, anh ấy hình như muốn nói với tôi chuyện gì đấy.
“Lão phu nhân được đưa đến bệnh viện rất sớm, em biết vì sao không?”
Tôi cũng không ngu đến mức không nghĩ ra, bà ấy chính là nghi ngờ tôi không phải là cháu bà ấy.
Nghĩ cũng có nhiều sơ hở, nó cứng đầu còn tôi mở miệng toàn là những lời mềm mỏng.
“Nhờ anh nói,