Hắn xoa đầu chị ta làm tôi cảm thấy hai người này có chút gì đó với nhau.
Màn kịch xem đến đây là được rồi, tôi xoay người rời đi tìm đại một người hỏi về cái điện thoại.
Căn biệt thự này tìm một người làm không khó.
Theo bọn họ nói thì ở chỗ của ông già nhà Ngưỡng Mi, tôi lọ mọ tìm đường, lịch sự gõ cửa.
Giọng nói lạnh lẽo bảo tôi vào đi.
Vừa vào bên trong tôi phải vận dụng hết sức lực mà né cái ly nước đang hướng đến, giây phút này tôi thực sự muốn hỏi Ngưỡng Mi có phải con gái bọn họ không?
“Nhận một nửa hình phạt thì chạy trốn, mày hay lắm sao?”
Một đường chạy trốn đến tận nhà trọ, Ngưỡng Mi cũng cừ thật.
Tôi vẫn chưa có dịp hỏi thương tích của nó thế nào, thật tò mò mà.
“Ba muốn gì?”
Ba chữ này của tôi khiến đối phương sững người, ông ta kinh ngạc như vậy chẳng lẽ tôi gọi nhầm sao?
Giọng điệu của ông ta bớt đi vài phần, đột nhiên lại như vậy khiến tôi lo lắng.
“Xin lỗi bà nội, việc ở cục cảnh sát không cần mày nữa.”
“Trả lại điện thoại cho con, tất cả nghe theo ba.”
Tôi không biết Ngưỡng Mi cần công việc này thế nào, chỉ biết nhận lời trước rồi sau này để nó về giải quyết.
Xin lỗi và cảm ơn, ba mẹ đã dạy tôi nói rất nhiều lần, chẳng qua không phải lỗi của mình thì không cần.
Lần này xem như là nhận tội thay kẻ khác, được trả điện thoại tôi lập tức về phòng khóa trái cửa.
Còn cẩn trọng đến mức vào phòng vệ sinh với cái diện tích bằng cái phòng trọ của tôi để gọi cho Ngưỡng Mi.
“Quỳ xong rồi sao? Mày nghĩ ra điều kiện chưa?”
Chất giọng khỏe khoắn của nó xem chừng sống ở đó rất vui vẻ nhỉ? Tôi bất lực đáp lời nó.
“Mày nói quỳ ba ngày, vừa về bà nội của mày đã ra lệnh tận bảy.”
Nó vội vội vàng vàng cắt ngang lời nói của tôi.
“Chẳng phải mày dùng được điện thoại rồi sao? Chứng tỏ tao đoán đúng, chính xác mà nói chỉ ba ngày mà thôi.”
Ngưỡng Mi chần chừ một lúc, tôi cũng không xen vào lời của của nó, một lát sau mới tiếp tục nói.
Có vẻ đối phương khá buồn khi nhắc đến chuyện này.
“Thật ra tao từng bị nhốt ở phòng thờ bảy ngày, nhưng ba ngày đã được thả ra.
Sợ bóng tối, nên ít khi phạm phải lỗi lớn như vậy, lần này xem như mày giúp tao thoát khỏi một kiếp nạn.”
Tôi kể cho nó nghe khi ra khỏi phòng gặp hai người đứng nói chuyện với nhau, cùng với việc đi gặp ba nó.
Phản ứng của Ngưỡng Mi không quá nhiều, tôi lại không nghĩ khui ra nhiều bí mật như vậy.
“Tao từ khi bảy tuổi đã không gọi bọn họ là ba mẹ nữa rồi.
Về hai người kia, một là chị họ một là sư phụ, chị họ thích sư phụ đơn giản như vậy thôi.
Chắc là sư phụ đến thăm tao.”
“Mày thích tên sư phụ đó?”
Câu hỏi của tôi mất kha khá thời gian để có câu trả lời.
“Thích, nhưng biết chị họ cũng thích tao đã không thích nữa rồi.
Lại không có can đảm chúc phúc cho hai người bọn họ.
Có cơ hội nhờ mày rồi.”
Tôi có biết bọn họ như thế nào mà chúc phúc?
Tiếng gõ cửa khiến tôi sợ hãi mà ngắt máy.
Rõ