Khoảng thời gian im lặng ngại chết đi được, tôi cũng không biết bản thân nói đúng hay không, chỉ là thấy sao nói vậy.
“Từ nay cô không được tham gia vào nhiệm vụ của đội phá bom, cục trưởng giao phó cô cho tôi.”
Giọng điệu của hắn như kiểu từ nay phải đi theo, nói đông không được đi hướng tây.
Tỏ ra lạnh lùng như thế cho ai xem? Tôi thấy ngứa mắt như vậy sao Ngưỡng Mi lại tôn sùng người này?
Hắn rời khỏi phòng tôi lập tức gọi cho Ngưỡng Mi, chả biết nó làm gì nhưng mỗi lần tôi gọi đều nhắc máy rất nhanh.
“Sao vậy? Muốn về rồi sao, nhưng đợi tao dưỡng thương cái đã.
Khi nào lành rồi về tiếp đãi bọn họ thật chu đáo.”
Cái tiếp đãi của nó chắc là đưa lưng cho trưởng bối đánh đến khi chết.
Thật khâm phục cái đầu của nó, tự hỏi suy nghĩ cái gì?
“Sư phụ mày bảo ba mày giao phó mày (tao) cho hắn.”
Nó dường như rất thản nhiên, chẳng lo lắng tôi làm bại lộ thân phận.
Tôi nghĩ chuyện này bị phát hiện chắc là nó bị đánh không ít đi.
“Không sao đâu, khi có người muốn tự tử sư phụ đến khuyên vài câu cho người ta xuống, ngược lại an toàn cho mày.”
Tôi nhận được đáp án, đến phòng bà nội của Ngưỡng Mi thành thành thật thật nhận lỗi.
Ngưỡng Mi bảo nó có chụp hình lại, cứ đưa bà ta xem là được.
Tôi cũng đưa, cũng là người ngồi viết lại gia phả.
Đầu gối chưa đủ đau sao?
Viết sai tên thì viết lại từ đầu, thay bao nhiêu tờ giấy lớn.
Tôi tự hỏi sao lại vất vả như thế? Dựa vào phần mềm trên máy tính, nó chỉ mấy hơn bốn mươi lăm phút để nhập dữ liệu.
Hà tất phải làm tay?
Tôi làm gần xong, cũng gần đến cái tên của Ngưỡng Mi rồi, người chưa chết nhưng linh thật.
Nhờ tiếng chuông điện thoại làm tôi phân tâm, viết sai rồi.
Vậy mà lại viết tên tôi vào gia phả nhà nó, khốn khiếp.
Nhấc máy tôi còn chưa kịp hỏi đã có chuyện gì, nó đã cướp lời nói trước.
“Có lịch thi rồi, mày muốn bao nhiêu điểm?”
Sao tôi lại quên mất bản thân kết thúc vài môn rồi nhỉ? Học kỳ hè tôi vừa thi xong một môn, vẫn còn rất nhiều môn kế tiếp.
Xong đời rồi, rớt thì có mà bù tiền vào, còn tốn thời gian.
Tôi bất lực trước câu hỏi của nó, hai đứa mặc dù chưa từng nói qua nhưng dám cá là trái ngành, làm sao đây?
“Tùy mày, cao hơn điểm C.”
Bảng điểm của tôi tuy không xuất sắc nhưng vẫn giữ đều đặn giữa B, B+ và A.
Nếu có con C nào chắc chắn tôi sẽ hối hận đến cuối đời, người tôi muốn trả thù nhất chính là Ngưỡng Mi.
“Đơn giản vậy sao? Không còn yêu cầu gì khác? Nếu tao lấy hết các cột là A thì mày có thể giúp tao thêm một thời gian không?”
“Được, trước khi học kỳ mới bắt đầu.”
Bọn tôi chốt với nhau như vậy.
Tôi tiếp tục lao đầu viết lại gia phả nhà họ Ngưỡng, gần như là thuộc luôn rồi.
Chỉ có việc nhìn ảnh rồi chép vào mà nó làm đầu óc tôi quay cuồng, nên nói cái gia phả này nhiều đường rắc rối hay