Trình Tuấn Triết bị hai bảo vệ lôi ra ngoài trước ánh nhìn khinh miệt của Ngôn Bắc Hải.
Gương mặt tiểu nhân đó quả thực đáng đánh, anh nghiến răng hô lên.
"Buông tôi ra, các người mau buông tôi ra!"
Nhưng nói gì thì bảo vệ cũng không buông tay nhất quyết lôi Trình Tuấn Triết đi.
Lúc đến gần thang máy bỗng một người đàn ông trung niên đi ngang qua trông thấy cảnh này liền lên tiếng cản họ lại.
"Chờ đã, buông cậu ta ra đi."
Bảo vệ ngẩng đầu thấy là Phó giám đốc thì chần chừ.
"Phó tổng cái này...tổng giám đốc nói phải mang anh ta ra khỏi tòa nhà..."
Phó giám đốc phất tay nói.
"Các anh cứ yên tâm đi tôi sẽ đưa anh ta ra, không để các anh bị tổng giám đốc mắng đâu."
Hai bảo vệ nhìn nhau sau đó buông Trình Tuấn Triết ra, anh bực mình kéo lại quần áo xộc xệch nhìn lão nam nhân trước mặt.
Ông ta thân hình to béo, nhìn gương mặt cũng không phải hiền từ gì nhưng lại là bạn tốt của Đào lão gia.
Trước đây khi gia đình chưa phá sản Trình Tuấn Triết cũng từng gặp ông ta mấy lần, hình như tên gọi là Trương Quốc Trụ.
Có điều anh thắc mắc vì lý do gì mà Trương Quốc Trụ lại muốn giúp đỡ anh.
Trương Quốc Trụ nhìn xung quanh sau đó dẫn Trình Tuấn Triết đi vào cầu thang thoát hiểm, ông nói.
"Ở đây kín đáo dễ nói chuyện hơn."
Dứt lời ông nhìn Trình Tuấn Triết mỉm cười.
"Đã lâu không gặp cháu, trông cháu già dặn hơn nhiều quá."
Trình Tuấn Triết cũng chào hỏi lại ông, sau đó tò mò ý định của Trương Quốc Trụ.
"Bác Trương, bác dẫn cháu ra đây là muốn nói gì?"
Trương Quốc Trụ thở dài một hơi đáp lời.
"Ta biết cháu nghi ngờ cái chết của Thi Hàm, ngay cả ta cũng nghi ngờ chuyện đó, nhưng hiện tại không có bằng chứng thì không thể làm gì Ngôn Bắc Hải."
"Ta chỉ muốn khuyên cháu là hãy kiềm chế, chớ manh động khẻo rút dây động rừng.
Nếu cháu thật sự muốn trả thù cho Thi Hàm trước hết phải trở nên cường đại đã."
Trương Quốc Trụ đã già, vợ chồng nhà ông cũng không có con cái vì thế luôn coi Đào Thi Hàm như con mà yêu thương.
Cái chết của cô quả thực quá nhiều nghi vấn ngay cả ông cũng thấy lạ thường.
Có điều ông bây giờ đang bị Ngôn Bắc Hải nhắm tới, bản thân ông còn chưa lo xong cho mình thì sao trả thù cho Đào gia.
"Ta thương con bé nhưng cũng lực bất tòng tâm, điểm yếu của ta bị Ngôn Bắc Hải nắm trong tay nên không thể làm gì được hắn.
Nhưng cháu thì có thể, nếu cần ta giúp thì cứ nói với ta một tiếng."
Nói rồi ông nhìn đồng hồ trên tay sau đó vỗ vai Trình Tuấn Triết.
"Ta còn có việc nên đi trước, cháu cứ suy nghĩ đi nhé."
Trương Quốc Trụ nói những lời đấy quả thực đúng đắn.
Nếu Trình Tuấn Triết vẫn là thiếu gia nhà giàu