Trình Tuấn Triết đi ra bỗng gặp Vũ Hân Nghiên, hai người đứng lại ánh mắt nhìn nhau có phần khó nói.
Vũ Hân Nghiên nhìn anh rồi dứt khoát đi qua anh, chỉ thấy gương mặt Trình Tuấn Triết mang theo phần bất lực rời đi.
Lúc Vũ Hân Nghiên tới trước cửa phòng vệ sinh liền thấy chồng mình mặt hằm hằm bước ra.
Cô vội vã đi tới hỏi han.
"Anh làm sao thế, sắc mặt anh trông kém vậy?"
Ngôn Bắc Hải hừ một tiếng nói.
"Không có gì, chỉ là hơi mệt một chút.
Chúng ta đi về đi."
"Nhưng còn tiệc của Hàm thị trưởng, không ở lại nói vài câu với ông ấy sao?"
"Kệ đi, quà cũng đã tặng rồi cần gì phải ở đây nữa."
Hắn chẳng muốn phải nhìn gương mặt đắc ý của Trình Tuấn Triết, ở lại chỉ càng thêm khó xử, chi bằng trở về nhà còn tốt hơn.
Vũ Hân Nghiên nghe theo chồng đi về, lúc về tới nhà anh ta vùng vằng vào phòng.
Mẹ chồng đứng ở gần đấy thấy hết mọi chuyện, bà ta đi đến hỏi cô.
"Nó bị làm sao thế?"
"Anh ấy tự dưng đòi về nhà, con cũng không biết lý do nữa, anh ấy không chịu nói với con."
Vương Mỹ Lâm nhíu mày, hiếm khi bà ta bảo con dâu.
"Nó là chồng cô, cô vào an ủi nó vài câu cho tôi đi, nhớ ăn nói khéo léo vào."
Vũ Hân Nghiên kinh ngạc, lần đầu tiên mẹ chồng thực lòng nhờ vả cô như vậy.
Nếu là trước đây mẹ chồng nhất định sẽ chửi mắng cô vô dụng mới làm chồng bực mình.
"Con...con sẽ vào ngay."
Cô gật đầu rồi đi lên lầu, bước vào phòng đã thấy Ngôn Bắc Hải đồ cũng không cởi đã lên giường nằm.
Vũ Hân Nghiên đi tới thay đồ giúp chồng, còn dò hỏi.
"Anh à, hôm nay có gì khiến anh khó chịu vậy.
Nói ra đi biết đâu lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn."
Ngôn Bắc Hải nghĩ nghĩ, thấy vợ mình nói cũng có lý.
Hắn ta liền thở dài.
"Em nhớ Trình Tuấn Triết không?"
Vũ Hân Nghiên gật đầu.
"Em nhớ.
Nhưng hắn thì có gì mà anh sợ hắn."
Ngôn Bắc Hải xoa mi tâm.
" Hắn chính là tình địch trước đây của anh."
"Hắn luôn ganh ghét anh cùng Thi Hàm bên nhau, nhưng hắn chỉ là một tên nhà nghèo chẳng đáng nhắc đến."
"Chỉ có điều, không biết hắn đã giở trò gì có thể leo lên làm con nuôi của Hàm thị trưởng.
Anh sợ sau này hắn sẽ nhớ thù xưa mà trả thù anh, dù sao hắn đã có Hàm thị trưởng chống lưng, có gì mà không dám làm."
Vũ Hân Nghiên tiến lại gần xoa bóp vai cho chồng mình, cô nhẹ nhàng khuyên nhủ.
"Đừng sợ, mình có làm gì sai đâu mà phải sợ.
Anh làm ăn chính đáng mà, chỉ có kẻ tiểu nhân mới lo lắng."
Nói đến đây cô thấy rõ cơ thể chồng mình cứng lại, Vũ Hân Nghiên ân cần hỏi thăm.
"Dạo này anh làm việc cực lắm nhỉ, cơ bắp đều cứng hết cả rồi."
Ngôn Bắc Hải giật mình cười gượng đáp.
"Không sao, em cứ xoa bóp như thế thì mấy hôm nữa sẽ khỏi ngay thôi."
Lúc quay mặt sang chỗ khác sắc mặt hắn liền thay đổi, đúng là hắn đã làm chuyện xấu, thậm chí