Hành lang bệnh viện không lúc nào yên tĩnh.
Tần Lục Trác vừa buông tay đang nắm cằm cô ra thì nghe một loạt tiếng bước chân lộc cộc, bước đi uyển chuyển, sau đó lại vang lên giọng nói vừa kinh ngạc vừa mang theo chút mừng rỡ.
"Tần Lục Trác"
Ngược lại Úy Lam vốn còn đang xuất thần bị một tiếng gọi này làm cho bừng tỉnh.
Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một cô gái cao gầy yểu điệu đang đứng đối diện. Cô ấy có mái tóc ngắn, khuôn mặt hình trứng ngỗng, cười rộ lên có chút ngọt ngào.
Người quen?
Tần Lục Trác không nghĩ tới sẽ gặp đối phương ở chỗ này, gật đầu, lịch sự đáp: "Đã lâu không gặp."
Cô gái đang nhìn anh mặt đầy ý cười, nghe anh nói những lời này thì mang theo một chút ai oán nói: "Đúng là đã lâu không gặp. Cho nên nói anh người này thật không có lương tâm, dù anh đã rời cảnh đội nhưng chúng ta vẫn là bạn bè đó."
Cô ấy còn muốn nói tiếp thì phát hiện ra Úy Lam đang ngồi trên ghế dài.
Phụ nữ vốn nhạy cảm, Úy Lam cũng chỉ nhìn cô ấy vài lần, cô ấy kinh ngạc hỏi: "Anh đưa bạn đến khám bệnh sao?"
Cô ấy dùng từ vô cùng cẩn thận, bạn, vẫn chưa phải là bạn gái.
Tần Lục Trác không phủ nhận, thấp giọng "ừm" một tiếng.
Sắc mặt cô gái tóc ngắn lập tức cứng đờ, quan sát Úy Lam một lúc, lại cười nói: "Xin chào, tôi là Nghiêm Đường."
Úy Lam cũng tự nhiên mà đứng lên, hướng phía cô ấy khẽ gật đầu, "Tôi là Úy Lam."
Phản ứng của nam và nữ rất kỳ diệu, Nghiêm Đường vừa nhìn thấy Tần Lục Trác, tình cảm liền bộc lộ qua lời nói, loại mừng rỡ này xuất phát từ tận đáy lòng.
Nhưng lúc này, sự mừng rỡ của cô ấy đã vơi đi một nửa, gần như là nhìn Úy Lam đầy cảnh giác.
Cô ấy tự nhiên cũng chú ý tới băng gạc trên cổ Úy Lam, duỗi tay chỉ vào, ngạc nhiên nói: "Cô bị thương sao?"
"Là một vết thương nhỏ."
Nghiêm Đường nhìn nửa ngày, nhưng nhìn mãi vẫn không thể nhìn ra mối quan hệ của hai người, chỉ có thể suy đoán trong lòng. Cô ấy quay đầu nhìn về phía Tần Lục Trác, hỏi: "Em nghe nói anh đang tự mở công ty?"
Tần Lục Trác là một kiểu người, mặc dù anh đã không còn liên quan đến cảnh đội, nhưng nếu muốn nghe được tin tức về anh thì vẫn có cách.
Nhưng Nghiêm Đường đã dùng tất cả mọi cách, anh đều giống như một cục đá, làm thế nào cũng không nóng lên được.
Lúc này, Nghiêm Đường vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Nều không lát nữa chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, em mời khách, chúng ta đã lâu không gặp rồi."
Tần Lục Trác lắc đầu, "Tôi còn có việc, hôm nay không được, để lần sau đi."
Nghiêm Đường biết anh từ chối đã thành thói quen, hỏi tiếp: "Lần tới? Lúc nào, ngoảnh đầu đi liền không thấy bóng dáng anh đâu, chỉ cần không chú ý anh một chút, anh liền chạy trốn."
Cô ấy nói mang theo chút đùa giỡn, bất quá giọng nói lại có vẻ vô cùng thân thiết, chỗ nào cũng cho thấy quan hệ của bọn họ rất tốt.
Tất nhiên, đây cũng là đang thăm dò.
Tần Lục Trác nhíu mày: "Không nói chính xác được." Vẫn không phải một câu trả lời chắc chắn.
Nghiêm Đường biết anh đang tiếp tục từ chối, anh chưa bao giờ mềm lòng trước phụ nữ, khi muốn từ chối điều gì đều là trực tiếp từ chối, đến một tia hy vọng cũng không cho. Không có cách nào, dường như mỗi lần nhìn anh, cô liền không có biện pháp. Đôi mắt nhìn anh, lúc nào cũng phát sáng.
Từ khi anh rời cảnh đội, Nghiêm Đường cũng không phải không quen bạn trai, trong đó cũng có cảnh sát hình sự đẹp trai tài giỏi.
Nhưng khi qua lại, hết lần này tới lần khác cô đều không nhịn được mà tưởng tượng cảnh Tần Lục Trác cùng cô đi ăn cô, cùng cô đến rạp chiếu phim, tưởng tượng nhiều, lại thấy không công bằng với bạn trai, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Ai ngờ hôm này lại gặp anh ở chỗ này.
Bắc Kinh rõ ràng lớn như vậy, bọn cô có thể gặp nhau, đây không phải là duyên phận thì là cái gì.
Nghiêm Đường đưa tay ra, trực tiếp nói: "Vậy anh đưa số điện thoại hiện giờ cho em đi."
Cô chính là đang giằng co.
Úy Lam ở một bên yên tĩnh nhìn, không hề nó lời nào, rõ ràng vị Nghiêm tiểu thư này có tâm tư với Tần Lục Trác, quả nhiên lòng dạ như Tư Mã Chiêu (*)
(*)Lòng dạ như Tư Mã Chiêu: ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, ai cũng biết.
Rốt cuộc sắc mặt của Tần Lục Trác lạnh xuống, thấp giọng nói: "Nghe nói cô sắp kết hôn rồi, còn chưa kịp chúc mừng."
...
Không khí là một mảnh yên tĩnh, Nghiêm Đường theo bản năng cắn môi, im lặng một lúc, cô ấy lại bướng bỉnh nhìn về phía Tần Lục Trác, nói: "Vậy anh có nghe nói, em đã sớm chia tay. Nhưng mà không nghĩ tới, anh lại quan tâm đến chuyện của em như vậy, nếu đã như vậy, chúng ta càng phải ăn một bữa cơm, cũng tiện để ôn chuyện."
Thời điểm nói ra hai từ ôn chuyện, đuôi mắt cô ấy quét tới chỗ Úy Lam.
Lúc nãy còn thấp thỏm, nhưng lúc này, đáy lòng Nghiêm Đường có cảm giác nắm chắc phần thắng trong tay.
Hai người bọn họ chắc chắn không phải tình nhân.
Nếu không phải là tình nhân, cô cũng không cần phải khách sáo. Làm người phải có thứ tự đến trước đến sau, cô biết Tần Lục Trác lâu như vậy, dựa vào cái gì có thể dễ dàng để người khác hái được trái.
Tần Lục Trác không nghĩ sẽ ở chỗ này cùng cô tỉa tót câu chữ (*)
(*)Tỉa tót câu chữ: thường dùng để châm biếm thói chỉ bám vào câu chữ mà không lĩnh hội thực chất tinh thần Ai ngờ, anh vừa nhấc chân, Nghiêm Đường đã chắn trước mặt anh.
Cô nhìn thẳng vào Tần Lục Trác, còn bất khuất nói: "Còn không thì anh gọi cho em, em sẽ gọi lại cho anh."
Úy Lam đứng bên cạnh xem một lúc, càng xem càng thấy buồn cười.
Vị Nghiêm tiểu thư này ban đầu còn còn đề phòng cô mãi, ai ngờ càng xem càng quá đáng. Ừ, đơn giản là không đem cô để vào mắt.
Người bị lơ đi, Úy Lam đút hai tay vào túi, cúi đầu nhìn xuống đất.
Tần Lục Trác bên cạnh đang muốn mở miệng, đột nhiên cánh tay bị ai đó khoác lên.
Anh quay đầu sang thì thấy nét mặt hơi cười của Úy Lam, mi dài giương cao, một đôi mắt đen mang theo vài phần thông minh, đáy lòng anh nhất thời xuất hiện cảnh giác.
Bởi vì mỗi lần cô lộ ra biểu tình như vậy thì chính là muốn chơi một khúc nhạc dạo.
Quả nhiên, Úy Lam nhìn anh, lạnh nhạt nói: "Nếu là bạn bè, gọi điện thoại cũng không sao. Còn chuyện ăn cơm, sau này sẽ mời Nghiêm tiểu thư đến nhà, không phải anh nấu cơm cũng khá ngon sao."
Úy Lam nói mấy câu, nói xong, đầu óc Nghiêm Đường đều lờ mờ.
Lượng tin tức quá lớn, cô thậm chí còn phải hít một hơi mới có thể tiêu hóa nổi.
Bọn họ sống chung?
Sắc mặt Nghiêm Đường tái đi, lúc nhìn Úy Lam, ánh mắt cũng không bình thường nữa. Nhưng Úy Lam cũng không đem cô ấy để trong lòng, tuy vừa nãy bọn họ chỉ nói mấy câu, nhưng cô cũng nghe được không ít. Bọn họ hẳn là đã biết nhau rất lâu rồi, nhưng nếu thực sự có thể có cái gì, đàn ông như Tần Lục Trác sẽ không có thái độ này.
Người này kiêu ngạo ngoài mặt cũng giống như trong xương cốt, không có khả năng sẽ trêu chọc tiểu cô nương nhà người ta rồi không chịu trách nhiệm.
Đối với đàn ông như anh mà nói, nếu đã muốn, nhất định sẽ liều mạng mọi thứ mà chộp vào tay.
Nếu không muốn, ai cũng không thể cố gắng nhét vào tay anh.
Dù có cho không, cũng vô dụng.
Đủ thú vị, cũng đủ dằn vật người khác.
*
Vụ án ở biệt thự được phá, cảnh sát công bố tin tức ra ngoài.
Dân mạng tất nhiên cũng bàn luận, người nhà họ Đỗ cũng không dễ dàng buông tha như vậy. Ai ngờ lại có người bên trong tung tin nóng, nói Đỗ Như Lệ ngại bần ái phú, đá bạn trai nghèo của mình, làm tình nhân của đại gia. Một người phú quý cả họ được nhờ.
Sau đó lại còn phóng đại thành nhà họ Đỗ bắt đền Trần Hồng Nguyên hai mươi triệu.
Tuy bài đăng sau đó bị chỉnh sửa thành nhiều phiên bản, nhưng dân mạng vẫn thảo luận rất sôi nổi.
Những người bị gia đình nhà họ Đỗ kích động bây giờ mới phát hiện ra chỗ không thích hợp, thì ra những người đó ra sức kêu gọi như vậy ở trên mạng chính là muốn đòi tiền?
Tuy Trần Hồng Nguyên bao nuôi tình
nhân, bị người đời phỉ nhổ đạo đức.
Nhưng dù sao ông ta cũng cấp tiền cho Đỗ Như Lệ. Đỗ Như Lệ bị chính bạn trai cũ giết chết, ông ta chính là vừa tốn tiền vừa bị đội nón xanh. Kết quả, người nhà họ Đỗ không tìm hung thủ thực sự, trái lại lại còn nhìn chằm chằm vào Trần Hồng Nguyên không tha.
Nếu không phải vì muốn đòi tiền thì là vì cái gì.
Người nhà họ Đỗ sau đó lại làm đủ mọi việc, từng việc được công bố ra, dân mạng liền tức giận chửi bới nhân phẩm của cả gia đình.
Đặc biệt là mẹ của Đỗ Như Lệ, người phụ nữ đã bạc hết đầu đang vào ống kính vừa khóc vừa kể lể, mở miệng ra là không có con gái, cả gia đình bà ta biết sống thế nào, học phí của con trai bà ta phải làm sao bây giờ.
Con trai trong miệng bà ta chính là hai người anh của Đỗ Như Lệ.
Trần Cẩm Lộ nằm trên ghế sô pha trong phòng làm việc của Úy Lam, trong tay cô ấy cầm điện thoại đang phát đoạn video đó.
Sau khi xem xong, cô ấy lắc đầu: "Tôi vẫn luôn cảm thấy mẹ tôi thật bất công, không ngờ mẹ của Đỗ Như Lệ thật sự là một con quỷ hút máu."
Có lẽ vì người đã chết, lúc này khi Trần Cẩm Lộ nhắc tới Đỗ Như Lệ chỉ có tâm trạng thổn thức.
Úy Lam yên tĩnh nghe cô ấy nói xong, lúc này mới hỏi: "Gần đây vẫn luôn ở nhà sao? Không ra cửa à?"
Trần Cẩm Lộ lắc đầu, cô ấy đột nhiên ngồi dậy, thẳng lưng, nhìn về phía Úy Lam, hỏi: "Bác sĩ Úy, lúc trước chị đi học, thành tích chắc rất tốt."
Úy Lam tốt nghiệp trường đại học Harvard, đây chính là trường danh tiếng trên thế giới, Trần Cẩm Lộ suy nghĩ một lúc, cảm thấy hỏi cô thì đáng tin hơn.
"Cũng được."
Trần Cẩm Lộ cười hắc hắc: "Bác sĩ Úy, chị thật khiêm tốn."
Úy Lam ngẩng đầu, biểu tình lạnh nhạt nhìn cô ấy, không nhanh không chậm, chờ cô ấy hỏi câu tiếp theo.
Đáy lòng Trần Cẩm Lộ mong đợi hỏi: "Chị nghĩ tôi có khả năng thi lên đại học không?"
...
Vấn đề này, ừm, Úy Lam thấy vẻ chờ mong trong ánh mắt của cô ấy, thản nhiên hỏi: "Có quan hệ đến Tống Trầm?"
Những thay đổi của em ấy, hầu như đều liên quan đến cậu bé kia.
Trần Cẩm Lộ không hề do dự mà gật đầu, cười hì hì nói: "Quả nhiên chuyện gì cũng không thể gạt được chị.". Nói như vậy, nhưng cô ấy có chút chán nản, oán giận nói: "Chị hẳn là biết Dương Thiền đi, Tống Trầm vì không cẩn thận đẩy chậu hoa ngã đập vào gáy cô ấy. Mẹ của cậu ấy đã dẫn cậu ấy đến nhà xin lỗi, sau đó chị biết cuối cùng họ thương lượng thành thế nào không? Tống Trầm phải bổ túc cho cô ấy đến khi cô ấy có thể đi học lại mới thôi."
Lúc cha mẹ Dương Thiền biết được chân tướng vụ việc, cũng không làm khó xử Tống Trầm.
Bởi vì không thế đến trường, chỉ có thể ở nhà tự học, cha mẹ cô ấy vốn mời gia sư, ai ngờ sau đó lại để Tống Trầm dạy bù cho cô ấy.
"Em đồng ý?"
Úy Lam buồn cười liếc mắt nhìn Trần Cẩm Lộ.
"Đồng ý cái rắm." Trần Cẩm Lộ xiết chặt bàn tay, oán hận nói. Cuối cùng vừa nói xong, cô ấy liền lúng túng, lẩm bẩm: "Nhưng dù tôi không đồng ý thì có ích gì chứ, tôi cũng không phải là bạn gái của cậu ta."
Giọng điệu đầy oán hận, Úy Lam nghe xong nhịn không được cười khẽ.
Một giờ cố vấn của Trần Cẩm Lộ chính là để nói chuyện phiếm, cho nên khi kết thúc, cô ấy còn có chút chưa thảo mãn: "Nếu không phải là cuối tuần, tôi đã hẹn hai tiếng cố vấn."
Úy Lam nhàn nhạt nhìn cô ấy, Trần Cẩm Lộ cũng biết mình đã quá phận.
Được rồi, cô đã hoàn toàn xem Úy Lam trở thành cái cây tình cảm.
Ngay sau đó, cô ấy đeo túi xách của mình, khoát tay, nói tạm biệt với cô.
Úy Lam nhìn bóng lưng của cô ấy, áo lông vũ màu trắng, quần jean xanh, mang thêm một đôi giày màu đen, ngay cả mái tóc bình thường vẫn luôn đổi màu bây giờ cũng trở thành màu đen thanh thuần động lòng người.
Còn một mình trong phòng làm việc, cô theo thói quen đứng cạnh cửa sổ ngắm nhìn bên ngoài.
Không bao lâu, dưới lầu xuất hiện bóng dáng của một cô gái.
Trần Cẩm Lộ móc điện thoại trong túi ra, vừa mở lên, đang suy nghĩ có nên gửi tin nhắn cho Tống Trầm hay không, nên gửi cái gì thì tốt, hay là hỏi cậu ấy một đề số học?
Quên đi, vẫn là hỏi tiếng Anh đi, cô còn có thể hiểu đôi chút.
Cô cúi đầu đi ra cửa, đi dọc về phía trước.
Không ngờ đi được hai bước, đã bị một người đánh tới, cô cúi đầu sờ sờ đầu, chuẩn bị mắng người thì chợt nghe thấy một giọng nói không mấy kiên nhẫn: "Cậu đi đường đều không mang theo mắt?"
Trần Cẩm Lộ ngẩng đầu thì nhìn thấy Tống Trầm mặc một cái áo lông màu đen đang đứng trước mặt cô, vẻ mặt cao lãnh.
Cô liền vui vẻ: "Cậu thế nào lại đến đây?"
Trên mặt Tống Trầm hiện lên một tia không được tự nhiên, nhưng mặt vẫn không đổi nói: "Mình muốn mua tài liệu học tập nên đúng lúc đi ngang qua đây."
Tối hôm qua Trần Cẩm Lộ đã gửi tin nhắn cho Tống Trầm, nói hôm nay cô sẽ đến phòng làm việc của Úy Lam.
Cô còn đem địa chỉ nhắn cho cậu, còn hỏi cậu có muốn đi cùng không.
Lúc đó Tống Trầm nhắn lại cô, bị bệnh
Đúng, chính là hai chữ này, cô còn buồn bực rất lâu.
Đôi mắt Trần Cẩm Lộ sáng lên, cười đến vui vẻ, chỉ còn kém che mặt lại. Tống Trầm nhìn vẻ mặt đắc ý của cô, trực tiếp đưa cái túi trong tay cho cô, rồi xoay người rời đi.
Cô cúi đầu nhìn nó, a, thì ra là matcha kem sữa mà cô yêu thích.
Cậu thế mà lại biết cô thích cái này.
*
Một màn này vừa lúc bị Úy Lam đứng bên cạnh cửa sổ thu vào mắt.
Cô khẽ cười nhìn Trần Cẩm Lộ đuổi theo, mà cậu thiếu niên hai tay đút vào túi lại một bộ dáng vẻ cao ngạo.
Cô bèn lấy điện thoại di động ra, tìm một tấm hình trên mạng, sau vào Wechat gửi qua, đã ba ngày không về nhà. Vì bận rộn công việc ở công ty, Tần Lục Trác đi công tác vẫn chưa về, hôm nay chính là ngày thứ ba.
Cô gửi ảnh xong, không lâu sau, tiếng thông báo vang lên
"Đây là cái gì?"
Úy Lam chậm rãi đánh ra từng chữ.
Mấy giây sau, Tần Lục Trác đang ngồi trên xe chuẩn bị trở về Bắc Kinh nhìn thấy mấy chữ trên điện thoại thì ngẩn ra một lát.
Sau đó, lắc đầu mỉm cười.
"Là hòn vọng phu, giống tôi không?"
____________
Lời tác giả:
Úy Lam: Ừ, về phương diện trêu chọc, người nào là đổi thủ của tôi?
Trác gia: A (Một tay xốc người lên vai, vào phòng.)
Tác giả: Cậu xử lí đi.
Lời editor: Giờ này hẳn là các bạn 2k1 không có trên này nhưng mình vẫn muốn gửi lời chúc đến các bạn. Chúc các bạn có một mùa thi thật tốt. Chúc điểm số của các bạn sẽ xứng đáng với những công sức và nỗ lực mà các bạn đã bỏ ra. Đừng vì sai vài câu mà lo lắng rồi để môn này ảnh hưởng đến môn khác. Hãy giữ một cái đầu lạnh nào:))
Bình tĩnh, tự tin và chiến thắng nhé!!!!!!