Thẩm Phóng nghe người bên cạnh cười khẽ, nhịn không được nghiên đầu nhìn Tần Lục Trác.
Thấy anh cười vì tin nhắn trên điện thoại, không khỏi tò mò hỏi: "Lão đại, anh cười cái gì?"
Tần Lục Trác thoát khỏi mục tin nhắn, cất điện thoại vào trong túi, không phản ứng anh ta.
Thẩm Phóng còn chưa hết hy vọng, tò mò hỏi: "Lão đại, gần đây anh có chuyện gì vậy?"
Những lời này cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của Tần lục Trác, anh quay đầu nhìn Thẩm Phóng, vươn tay kéo cà vạt xuống, khinh thường chê bai: "Nói hưu nói vượn cái gì vậy?"
Vừa nhìn di điện thoại vừa cười, không phải triệu chứng của việc yêu đương chứ là cái gì.
Mặc dù hiện giờ Thẩm Phóng đích thị là chó độc thân, nhưng dù gì anh ta chưa ăn thịt heo, nhưng cũng thấy heo chạy. Người vốn không thích xem điện thoại, lại bắt hay sử dụng điện thoại, hơn nữa lại còn nhìn tin nhắn trên điện thoại mà cười.
Thẩm Phóng: "Lão đại, chúng ta đều là đàn ông, có một số việc, em hiểu, em đều hiểu mà."
"Hiểu em gái nhà cậu."
Tần Lục Trác cười nhạt, nhìn anh ta, một cú đấm liền giáng xuống.
Thẩm Phóng ôm đầu, vội vã xin tha.
Một lúc sau, xe dừng lại trước cửa công ty. Thẩm Phóng xuống xe, Tần Lục Trác đang muốn xuống xe thì nhận được một cuộc gọi. Anh nhìn chú thích trên điện thoại, là cục trưởng Phương.
Anh hạ cửa kính xe xuống, phất tay với Thẩm Phóng, ý bảo anh ta về trước.
Thẩm Phóng thấy anh có điện thoại thì gật đầu, xoay người đi về phía công ty.
Tần Lục Trác nhận điện thoại, cười khẽ một tiếng: "Chú sao lại gọi cho cháu vậy?"
Người bên kia vừa nghe xong lời này liền tức giận nói: "Anh còn có mặt mũi mà nói với tôi những lời này, nếu tôi không gọi cho anh, tên nhóc anh có khả năng sẽ gọi cho tôi sao? Có khả năng sao?"
Tần Lục Trác sờ lỗ tay mình, không khỏi cười khẽ.
Anh nói: "Không phải mấy ngày tước cháu mới gọi cho chú rồi sao, nhanh như vậy đã không nhớ rồi ạ?"
"Ít lươn lẹo lại cho tôi, buổi tối tới nhà tôi dùng cơm." Phương Quốc Huy trực tiếp phân phó.
Tần Lục Trác sửng sốt, không biết thế nào, lại nhớ tới ảnh chụp hòn vọng phu kia. Anh không lên tiếng, Phương Quốc Huy bên kịa lại bị chọc tức, ông liền quát: "Thế nào, bây giờ tôi muốn anh tới nhà ăn một bữa cơm còn phải đem tám kiệu tới nhà rước anh?"
Tần Lục Trác: "Cháu cũng đâu nói không đi, chú gấp gáp như vậy làm gì?"
Phương Quốc Huy hừ một tiếng, tên nhóc nhà anh ăn nói chớ không biết thân biết phận, "Hôm nay sư mẫu của anh tự mình xuống bếp."
Nhắc đến vợ của Phương Quốc Huy, cũng chính là sư mẫu của anh, cũng là một người đặc biết, một người chuyên nghiên cứu về bảo vệ động vật, lúc còn trẻ chạy lên phương Bắc, có người nói đôi vợ chồng không gặp mặt nguyên một năm.
Giờ đã lớn tuổi, cô chỉ dạy học ở trường đại học, không còn đi khắp nơi nữa, ngược lại còn trở thành hiền thê lương mẫu, lại bắt đầu xuống bếp.
Tần Lúc Trác nghe xong, thì biết ngay hôm nay dù thế nào cũng phải gặp mặt thì liền nói: "Dạ được, lát nữa cháu mang cho chú chai rượu."
Đàn ông mà, không thích hút thuốc thì gặp nhau sẽ uống vài chén.
Phương Quốc Huy hừ một tiếng, dặn dò: "Mang tới thì quá tốt, cẩn thận bị kiểm tra."
Tần Lúc Trác cười ha ha, lại nói hai câu rồi mới tắt máy.
Sau khi xuống xe, anh vào phòng làm việc, vừa ngồi xuống liền lấy điện thoại trong túi ra.
Lịch sử cuộc trò chuyện dừng lại tại cái hình hồn vọng phu kia.
Anh thực sự không biết đáp lại như thế nào, thẳng thắng hay không trả lời đây.
Anh lại suy nghĩ một chút, tin nhắn đã được gửi: Tối nay có người lớn mời tôi ăn cơm.
Anh còn muốn nói thêm, Tần Tiểu Tửu phiền cô chăm sóc một đêm. Ai dè nửa câu trước đã gửi đi. Tần Lục Trác tựa vào lưng ghế, nhìn mấy chữ này, nhìn sơ qua thì không có vấn đề gì, nhưng như thế nào càng nhìn cành không thấy thích hợp.
Về điểm không thích hơp --------
Chính anh cũng nói không được.
Tần Lục Trác cũng không phải người thích suy nghĩ nhiều, trực tiếp ném điện thoại lên bàn.
Không bao lâu thì có người gõ cửa tiến vào, hai ngày nay anh không ở công ty, không ít văn kiện chờ anh kí tên. Trợ lý của anh là một người phụ nữ hơn ba mươi đã kết hôn, chính là chức vị mà Thẩm Phóng ầm ĩ muốn làm.
Chỉ là tên nhóc này theo nghề cảnh sát, lại để cậu ta làm một trợ lý nhỏ của mình, sẽ không biết ăn nói thế nào với ba mẹ cậu ta.
Cũng may hiện tại công ty hậu cần có liên hệ chặt chẽ với internet, Thẩm Phóng lại chuyên về kỹ thuật máy tính, đổi nghề giữa chừng cũng coi như thuận lợi.
Anh ta là tổng giám kỹ thuật, chuyên cải tiến App của công ty.
Đối với lĩnh vực này, anh ta làm khá thuận lợi.
Hà Dung vừa vào cửa liền đặt tài liệu xuống bàn, "Tần tổng, mấy ngày không có anh ở đây, có vài tài liệu cần anh xem qua."
Tần Lục Trác duỗi tay lật ra, xem từng cái một.
Điện thoại trên bàn bỗng nhiên rung lên, vang lên hai tiếng tích tích. Hà Dung vốn không để ý, đến khi nhìn thấy điện thoại vang lên không bao lâu thì Tần Lục Tác liền cầm lên thì kinh ngạc.
Cô đi theo Tần Lục Trác đã được vài năm, có thể nói từ lúc công ty được thành lập, cô đã bắt đầu đi theo ông chủ này.
Có lẽ vì nghề nghiệp trước kia của anh, hà Dung vẫn luôn cảm thấy trên người Tần Lục Trác có sự chuyên chú và kiên quyết mà người thường không có được. Cho nên nhờ vào tài năng của anh trong một thời gian ngắn công ty đã thành công như vậy.
Trước đây lúc đang làm việc đừng nói là xem điện thoại, cho dù bên ngoài có ồn ào cỡ nào, anh chưa chắc sẽ nâng mí mắt.
"Uống rượu thì không được lái xe, gọi cho tôi, tôi đón anh."
Đây là Úy Lam nhắn lại cho anh.
Tần Lục Trác nhìn chằm chằm điện thoại cả nữa ngày. Rốt cuộc trong lòng cũng phát hiện ra điểm không thích hợp.
Cuộc đối thoại của hai người bọn họ giống như một đôi vợ chồng...
Đến tối thì Tần Lục Trác lái xe đi, nhà của Phương Quốc Huy nằm trong một đại viện, lúc xe dừng trước cửa vừa vặn gặp cục trưởng Phương vừa mới tan làm về.
Lão già mặc một thân cảnh phục, người đã ngoài năm mươi nhưng lưng ông vẫn thẳng tắp, so với các thanh niên trong cục cảnh sát thì tinh thần ông vẫn vô cùng tốt.
Phương Quốc Huy lâu rồi mới gặp lại anh, lần cuối chính là tết năm ngoái.
Tần Lục Trác đậu xe xong, thì lấy chai rượu trong cốp xe ra. Tuy sắc tời đen kịt, nhưng mắt Phương Quốc Huy vẫn còn tỏ, nhìn thoáng qua nhãn rượu, mắt liền sáng lên, chỉ vào anh nói: "Tên nhóc nhà anh muốn đội kỷ luật tìm đến nhà tôi?"
Tần Lục Trác: "Không sao, chỉ cần hôm nay chúng ta uống xong, bọn họ liền tìm không ra chứng cứ."
Phương Quốc Huy trừng anh: "Thì ra không phải muốn đội kỷ luật tới nhà tôi, mà là muốn bộ xương già này của tôi ghé bệnh viện một đợt."
Tuy là nói như vậy, nhưng lúc này ông đã kéo Tần Lục Trác vào trong.
Còn chưa tới cửa đã hướng bên trong gọi: "Bà ơi, đừng vội, mau ra xem ai tới này."
Lúc bà Phương mặc một chiếc tạp dề đi ra phòng khách thì nhìn thấy hai người trước sau đi vào, đặc biệt là tên nhóc phía sau, thân hình cao lớn, thân mặc một chiếc áo khoác dài màu xanh, cao thẳng như cây tùng, một tên nhóc tuấn tú làm người khác liếc mắt liền chú ý tới.
"Lục Trác" Bà Phương ngạc nhiên gọi anh.
Tần Lục Trác tiến tới, lễ phép gọi bà: "Cô"
Phương Quốc Huy lúc này vừa cởi áo khoác vừa nhìn
vợ mình, vẻ mặt đắc ý: "Tôi nói đêm nay có khách quý, bà còn nói tôi lừa bà xuống bếp. Bà nói có lừa không?"
Nguyễn Hồng bị lời ông nói làm cho ngượng ngùng, trừng mắt liếc ông, rất nhanh lại cười, sảng khoái gật đầu: "Coi như ông nói đúng, Lục Trác đúng là khách quý."
Nói xong, bà "Ơ" một tiếng, liền xoay người đi vào bếp, vừa đi vừa nói: "Hai người ngồi đi, tôi lại đi nấu ăn đây."
Nguyễn Hồng là nhà nghiên cứu, có loại sức mạnh của người chuyên nghiên cứu.
Ngay cả khi đang nấu thức ăn bà cũng không hề luống cuống, thật là sắc hương vị đều có đủ, không những đẹp có mùi thơm xông vào mũi.
Phương Quốc Huy đưa tay chỉ anh. "Tên nhóc anh thật có phúc ăn."
Tần Lục Trác mở nắp chai rượu, bắt đầu rót rượu cho Phương Quốc Huy, ánh đèn chiếu suống, tinh tế lại thanh lịch.
Ăn xong bữa cơm, mọi người ai nấy đều vui vẻ. Ngay cả Nguyễn Hồng vẫn luôn khuyên ông uống ít lại, nghe Tần Lục Trác nói: "Chú thật muốn uống hết hai bình rượu luôn sao?"
"Cháu đừng có can ông ấy, ông ấy đang vui."
Nguyễn hồng cười nói.
Tiếp theo bà lại nhìn Tần Lục Trác vài lần, rõ ràng đã nghẹn trong lòng cả ngày, cuối cùng cũng mở miệng: "Gần đây có về nhà không?"
Lời này vừa nói ra, tay đang bưng ly rượu của Phương Quốc Huy liền khựng lại.
Tần Lục Trác vuốt cái ly trăng trước mặt, sắc mặt chỉ cứng lại trong chốc lát liền giãn ra, cười yếu ớt cới Nguyễn Hồng, "Không ngờ bữa nay lại là Hồng Môn Yến a."
"Tên nhóc thối, nói cái gì đó." Phương Quốc Huy trừng anh.
Nguễn Hồng cười cười, " Mấy ngày trước lúc đang kiểm tra sứ khỏe ở bệnh viện quân khu, vừa lúc gặp mẹ cháu."
Bệnh viện quân khu?
Lông mày Tần Lục Trác cau lại, "Cô, thân thể của cô có sao không?"
Lời này vừa hỏi ra, Nguyễn Hồng liền nở nụ cười, bà nói: "Cơ thể không có việc gì, mẹ cháu cũng không có việc gì, chúng ta chỉ đi kiểm tra định kì mà thôi."
"Cơ thể bà ấy tuy không sao, nhưng trong lòng lại có chuyện."
Nguyễn Hồng ý tứ nhìn thoáng qua anh, Tần Lục Trác ngượng ngùng cười.
Phương Quốc Huy là người thẳng tính, không nghe được những lời vòng tới vòng lui này được nữa, thẳng thắng nói: "Bà cùng tên nhóc này vòng vo thì vô dụng, nó có thể giả ngu với bà đến năm sau. Nói thẳng ra, cô anh có một học trò, là bác sĩ, lớn lên không những đẹp, bằng cấp cao, xuất thân thư hương, dư sức xứng đôi với tên nhóc như anh, anh xem lúc nào thì rảnh, đi gặp người ta một chút."
Ai ngờ ông vừa nói xong, chính ông lại trở mặt, dứt khoác nói: "Cũng không cần rãnh rỗi gì, liền ngày mai đi."
Tần Lục Trác nhìn sang Nguyễn Hồng, hỏi: "Đây là bà ấy nhờ với cô sao?"
Nguyễn Hồng: "Cái gì mà bà ấy nhờ? Thì là không cần mẹ cháu không có chủ động nói, cô cũng thay cháu tìm. Đứa trẻ ưu tú như cháu, hết lần này tới lần khác không nói chuyện yêu đương, không kết hôn, cháu nói chúng ta làm người lớn không thể nóng lòng hay sao?"
Sau đó, Nguyễn Hồng lại nói, lời nói mang ý vị sâu xa: "Tuổi trẻ của cô cũng một lòng chuyên tâm công tác, nghĩ rằng gia đình là thứ vướn bận, thế nhưng sau lại gặp thầy của cháu, cho đến khi về già rồi, cháu nhìn đi, phòng ốc lớn như vậy mỗi ngày đều có ông ta trò chuyện với cô, thật tốt. Cháu nhìn lại cháu đi, trở lại cái phòng lạnh như băng đó, đến một người trò chuyện cùng cũng không có. Đáy lòng cháu một chút cũng không cảm thấy khó chịu sao?"
Mặc kệ Phương Quốc Huy và Nguyễn Hồng có nói như thế nào, Tần Lục Trác cũng chưu từng đồng ý cùng vị bác sĩ kia gặp mặt.
Cho nên lúc anh rời đi, Phương Quốc Huy hướng đến cái xe phía ngoài gân cổ lên mắng.
Anh không gọi Úy Lam đến đón mà gọi một người lái xe thuê. Sau khi lên xe, liền ngồi phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết qua bao lâu, người lái xe thuê nói.
"Đến nhà anh rồi." Người lái xe ngồi chỗ ghế điều khiển khách sáo nói.
Tần Lục Trác rút tiền trong ví đưa cho anh ta, nói câu cảm ơn. Sau khi người lái xe thuê rời đi, anh vẫn ngồi trong xe, không bao lâu, không khí trong xe quá khó chịu, anh hạ cửa kính xe xuống.
Vị trí anh đang ngồi quay sang liền thấy ánh sáng qua cửa sổ nhà anh.
Trong nhà cố người?
Một lát sau, trong đầu anh liền hiện lên gương mặt động lòng người như bức tranh thủy mặc Giang Nam.
Cho đến khi Tần Lục Trác lên lầu, đứng trước cửa tìm chìa khóa, ngay ngắn đứng tìm thì cửa được mở ra. Ngẩng đầu lên, mộ cô gái mặc một chiếc quần ở nhà màu hồng nhạt vẻ mặt vui vẻ dịu dàng nhìn anh, trong ngực cô ôm một mèo mềm mại.
"Đã về rồi."
Úy Lam giơ chân của Tần Tiểu Tửu lên quơ quơ về phía Tần lục Trác, còn nói: "Tiểu Tửu, chào ba ba đi."
Ba ba?
Tần Lục Trác híp mắt, đột nhiên lại nở nụ cười.
Gọi cái quỷ gì vậy.
Sau khi vào nhà, anh liền về phòng, cởi áo khoác, ngồi xuống ghế sô pha. Nồng độ cồn của rượu đế cao, tửu lượng của cục trưởng Phương tốt, anh cùng ông uống không ít, lúc này trên người có mùi rượu nhàn nhạc, gương mặt có chút hồng, màu hồng lan tận tới cổ.
Anh ngại nóng, liền mở nút áo sơ mi ra.
Đi ra ngoài một lần nữa, Úy Lam một lần nữa đứng trước mặt anh, đặt một cái chén trắng nhỏ xuống bàn trà trước mặt.
Anh hơi ngạc nhiên, còn chưa hỏi, Úy Lam đã chủ động nói: "Canh giải rượu, uống một chút đi" đây chính là bí quyết gia truyền của Úy Lam.
"Có tác dụng?" Giọng nói của anh khàn khàn.
Úy Lam: "Anh uống một hớp đi, thử xem."Giọng nói của cô mềm mại lại động lòng, mang theo vài phần dỗ dành.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Tần Lục Trác thành thật bưng lên uống.
Chỉ là vừa mới bưng lên, anh lại nhớ tới lời của Nguyễn Hồng, anh trở về cái phòng lạnh như băng này đến một người nói chuyện cũng không có.
Anh khẽ cười.
Ai nói anh không có, còn có người pha canh giải rượu cho anh nữa đó.