"Chúng ta không phải nhất kiến chung tình, mà là cả đời chung tình, không cần vĩnh hằng, một đời là đủ."
Nghe được sự thật, Tang Cẩn đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt, nhịn không được mà cảm thán. Anh quả nhiên là thâm tàng bất lộ, ngay cả cô cũng nhìn không ra.
"Vậy vụ án của nhà họ Đinh, hung thủ rốt cuộc là ai?"Hiện tại cô thật sự rất muốn biết kết quả, kẻ đứng phía sau rốt cuộc là ai.
Và kết quả hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
"Thân phận hung thủ đã được xác nhận. Hung thủ thật sự, cũng chính là người bị chôn dưới cầu là Mãn Ngân Quân, ba của Mãn Thành Uy. Nói đúng ra, ông ra là ba của Quý Tường, anh em Mãn Thành Uy và Mãn Hiểu Duyệt chỉ là con nuôi. Từ quan hệ này, chúng ta có thể giải thích được vì sao Mãn Hiểu Duyệt tình nguyện làm "quân xe" cho Quý Tường, giúp hắn vượt Thái Bình Dương, trở về Trung Quốc."
"..." Tang Cẩn nhìn anh, cái tên Mãn Ngân Quân này với cô mà nói có chút xa lạ, nhưng lúc này, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của người đàn ông thích lang thang.
Cô vẫn nhớ, lúc nhỏ thường thấy một người đàn ông khoảng 50-60 tuổi, gầy trơ cả xương thường đi qua đi lại trên đường, lầm bầm lầu bầu, nghe nói là một người điên. Sau này cô mới biết ông ta là Mãn Ngân Quân, là ba của Mãn Thành Uy và Mãn Hiểu Duyệt, nhưng khi đó cô không biết ông ấy chỉ là cha nuôi, còn Quý Tường mới là con ruột của ông ấy.
Cô cũng biết ông ấy kỳ thật không phải kẻ điên, chỉ vì vợ trước ngoại tình mà tinh thần thay đổi, mỗi lần chịu kích động sẽ không khống chế được. Nhưng tại thời điểm đó, ông ấy là người trung hậu thành thật, thỉnh thoảng còn tới nhà tìm ba cô hàn huyên.
Người như vậy sao có thể trở thành hung thủ giết người?
Tang Cẩn đột nhiên nhớ tới Hà Phi, vụ án cả nhà trưởng thôn bị giết, sau đó lại nghĩ tới những lời Lý Vệ Vĩnh nói trên đảo.
"Chẳng lẽ vụ án cả nhà họ Đinh cũng giống lần Lý Vệ Vĩnh mượn đao giết cả nhà trưởng thôn sao? Mãn Ngân Quân là hung thủ trực tiếp giết nhà em, vậy sau đó người giết ông ta là ai? Ai đã chôn ông ta dưới cầu? Là Lý Vệ Vĩnh sao?"
"Đúng, nhưng không phải hoàn toàn. Người giết Mãn Ngân Quân là Quý Tường, Mãn Thành Uy là người chứng kiến. Mãn Thành Uy đưa Quý Tường đi, lúc quay trở về hiện trường thì không thấy Mãn Ngân Quân nữa. Hậu chiêu của Lý Vệ Vĩnh là đưa Mãn Ngân Quân tới nhà họ Đinh, nói ông ta biết Tiểu Đào Hồng chết rồi, là bị người nhà họ Đinh giết chết. Tiểu Đào Hồng chính là người mẹ đã bỏ trốn của Quý Tường. Bọn họ vốn chỉ định lợi dụng Mãn Ngân Quân uy hiếp ba em, bắt ba em phải đồng ý đứng ra chịu trách nhiệm sự cố cầu sập. Nhưng kế hoạch lại vượt ra khỏi khống chế, ba em vừa chết, tinh thần của Mãn Ngân Quân càng trở nên điên loạn, cho nên đại khai sát giới. Lý Vệ Vĩnh khuyên không được đành trở về tìm người quay lại giết người diệt khẩu, không ngờ Mãn Ngân Quân đã chết. Lý Vệ Vĩnh di dời thi thể của ông ta, chôn dưới chân cầu. Mãi đến sau này, Lý Vệ Vĩnh biết chuyện Quý Tường giết Mãn Ngân Quân nên mới có chuyện Mãn Thành Uy bị liên lụy một cách hoang đường như thế."
Nghe được sự thật, Tang Cẩn sợ ngây người, sau một lúc lâu mới hoàn hồn, ngồi thẳng người dậy: "Nói như vậy, Lý Vệ Vĩnh mới là hung thủ thật sự. Con người này đúng là tội ác tày trời."
"Yên tâm, ông ta đã bị bắt, mỗi một tội của ông ta cũng đủ để xử tử hình. Nhưng con người này cũng chỉ là một quân cờ mà thôi. Người phía sau khống chế thật sự, người đưa ra quy tắc cho chơi không phải một người cụ thể, mà là một thế lực, cho nên vụ án này không giống như vụ điều tra hung phạm dễ dàng như vậy."
Bàng Lỗi quay đầu nhìn ra cửa sổ, thấp giọng: "Sự tự do quang minh là lòng người, lòng tham cũng là lòng người, ánh sáng và bóng tối đan xen, đây là sự bất đắc dĩ của xã hội, cũng là thế giới mà chúng ta đang sống."
Nghe câu nói trầm trọng của anh, Tang Cẩn ngẩng đầu, biểu cảm kiên nghị nhiễm chút nặng nề khiến tâm trạng cô không được thoải mái.
Cô thật muốn hỏi, Quý Tường tại sao lại giết cha mình? Chẳng lẽ vì hắn thấy được quá trình Mãn Ngân Quân hành hung, chịu kích thích quá lớn nên không thể khống chế được sao? Hắn thấy cha mình giết người, tại sao lại không ngăn cản?
Vấn đề này Tang Cẩn không hỏi, bởi vì cô biết anh cũng không trả lời được, thậm chí, cho dù Mãn Thành Uy thấy Quý Tường giết Mãn Ngân Quân, lúc ấy anh ấy có thể cũng không biết nguyên nhân, nhưng trong lòng vẫn một mực bảo vệ hắn ta. Cô đoán, sau khi Quý Tường ngồi tù, giả làm bệnh nhân bị tâm thần phân lượt, phải chuyển tới Mỹ, nhưng trong quá trình sẽ bị cướp ngục, đây là sách lược Mãn Thành Uy nghĩ để cứu Quý Tường. Nhưng anh ấy cũng không ngờ được, 15 năm sau, Quý Tường lại biến thành Thân Đồ Toàn, tự mình tìm cách về nước.
Việc này có được gọi là "Luân hồi" không?
Tang Cẩn đột nhiên nhớ tới một người: "Đúng rồi, còn Dương Uyển? Bà ta không phải nên được chôn dưới cầu sao?"
Bàng Lỗi trầm tư một lúc, mới trả lời: "Dương Uyển thực chất không tồn tại. Sát thủ liên hoàn hoa dâm bụt, từ người bị hại đến hung thủ, hiện trường gây án, thậm chí là tin đồn lưu truyền từ xưa tới nay đều là bịa đặt, mục đích là vì dời lực chú ý của cảnh sát, để họ không tiếp tục điều tra vụ án của cả nhà họ Đinh. Cụ thể mà nói, câu chuyện này muốn ngăn cản Bàng Hâm, nếu anh ấy tiếp tục điều tra, chân tướng chắc chắn sẽ bại lộ."
Tang Cẩn hít vào một hơi thật sâu, cẩn thận nhớ lại toàn bộ quá trình, cô rốt cuộc cũng xâu chuỗi được cả hai vụ án, nhịn không được mà cảm thán: "Thì ra, một hung phạm biến mất, một người bị hại vốn không tồn tại mới là mấu chốt đem hai vụ án gộp lại thành một. Vụ án giết người còn chưa giải quyết đã thêm một vụ án khác xảy ra, khó khăn nhất định tăng lên gấp bội."
Cô lại bất giác nhớ tới ba mẹ mình, còn cả bà ngoại, sau đó là Mãn Thành Uy và Mãn Hiểu Duyệt, còn rất nhiều người vô tội phải chết. Thậm chí là Mãn Ngân Quân và Quý Tường, trên thực tế, bọn họ đều là người bị hại.
Trong lòng cô không khỏi khó chịu.
Nhìn sắc mặt Tang Cẩn không tốt, Bàng Lỗi lo cô mệt mỏi, bảo cô đừng nghĩ ngợi nữa, phải biết bảo vệ sức khỏe của mình.
Tang Cẩn nằm xuống, hai tay đặt trên bụng, nhắm hai mắt lại.
Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc.
..................
Tang Cẩn nằm viện suốt hai tuần, sau khi xác định không có dấu hiệu thai ngoài tử cung mới cho xuất viện.
Sau khi ra viện, Bàng Lỗi quả nhiên đưa cô tới cục dân chính. Trên giấy đăng ký kết hôn, tên của cô là:
Đinh Đinh.
Cô cầm cuốn sổ màu đỏ, nhìn đi nhìn lại, miệng thỉnh thoảng sẽ gọi cái tên quen thuộc này, trong lòng vui mừng biết bao.
Bọn họ làm xong thủ tục, không trực tiếp về nhà mà ra khu mộ.
Mộ phần của nhà họ Đinh vốn có năm phần, hiện tại chỉ còn ba, bà ngoại Đinh Mai, ba cô Tang Vũ Kiều và mẹ cô Đinh Tĩnh Xu. Đây là công việc mà Bàng Lỗi và em trai Đinh Đang làm khi cô còn nằm viện.
Đinh Đang hiện tại có hai thân phận, vì ơn dưỡng dục của nhà họ Chu, cho nên cậu ấy vẫn là Chu Tiểu Vạn, nhưng trong mắt bọn họ, cậu ấy chính là em trai cô Đinh Đang. Hiện tại hai người đã kết hôn, cậu ấy kiên quyết dọn ra ngoài, chuyển tới chung cư của Bàng Lỗi.
Thăm viếng nơi này xong, bọn họ đi qua bốn phần mộ khác cách nơi này không xa, Mãn Ngân Quân, Mãn Thành Uy, Quý Tường, còn cả Mãn Hiểu Duyệt. Nhưng đứng chưa được bao lâu, cô đã chủ động kéo anh rời đi, có lẽ trong tận đáy lòng, cô mong tất cả chỉ là giả dối, bọn họ đều còn sống, chỉ là cô không biết bọn họ ở