Tang Cẩn đột nhiên chú ý tới điểm này, suy nghĩ trăm lần cũng không hiểu nỗi.
Cô cảm thấy có chút bất an, anh ta trước giờ độc mồm độc miệng, tính tình ngoan cố, nhưng tại sao lúc này lại tinh tế dịu dàng như vậy? Cô không biết phải phản ứng thế nào, không phải bản thân nên nói "Cảm ơn" hay sao?
"Cảm ơn", "Xin lỗi", tất cả đều hiện lên trong đầu của cô, nhưng nó lại giống hệt loại câu "Em yêu anh", khó mà tùy tiện nói ra.
Cô không quen nói "Cảm ơn", bởi vì chính cô không muốn làm phiền người khác. Từ lúc 10 tuổi, cô đã tập tự mình giải quyết mọi việc. Cô không thích nói "Xin lỗi", bởi vì câu này dường như thể hiện sự vô trách nhiệm. Đã làm sai, một câu "Xin lỗi" có thể thay đổi sự thật được sao? Sai là sai, sai rồi phải chịu trách nhiệm. Mà gánh chịu phải thể hiện bằng hành động, không phải cứ dùng lời nói để né tránh.
"Em yêu anh..." Ba chữ này, cô chưa bao giờ dám tưởng tượng. Đời này liệu cô có thể gặp một người khiến mình nói ra ba chữ này hay không?
Tang Cẩn đột nhiên luống cuống tay chân, vì để che giấu, cô đành vùi đầu cầm cuốn sổ vừa ghi chép lại.
May là anh cũng không hỏi nhiều, hai người hợp ý im lặng.
Rất nhanh xe đã tới trung tâm thương mại CBD náo nhiệt. Bàng Lỗi tìm nơi đỗ xe.
Hai người bước xuống, theo địa chỉ mà Thích Nguyệt cung cấp, bọn họ tìm tới một quán cà phê. Trước đó, Thích Nguyệt đã gọi điện cho Vu Nguyệt thông báo, bọn họ sẽ tới tìm cô để nói chuyện về Đàm Tuyết Thiến.
Phục vụ dẫn bọn họ tới một gian phòng độc lập.
Cửa vừa mở, Tang Cẩn liền thấy một cô gái tóc dài buộc đuôi ngựa đang ngồi bên trong. Cô ấy mặc bộ công sở đơn giản, quay đầu nhìn bọn họ, khóe mắt hình như hơi ướt át.
Bàng Lỗi và Tang Cẩn vào phòng, ngồi đối diện cô ấy.
"Hai người là cảnh sát? Vì sao lại muốn gặp riêng tôi? Hai người không phải nghi ngờ tôi giết Đàm Tuyết Thiến chứ?" Vu Hân vừa lên tiếng đã đi thẳng vào chủ đề.
Người phục vụ bên cạnh không khỏi sửng sốt.
"Ba phần cơm. Nếu tôi không cho phép, không được vào." Bàng Lỗi nhìn phục vụ, dăm ba câu đã gọi cơm, ý bảo anh ta ra ngoài.
Người phục vụ vừa rời khỏi, Vu Hân liền bắt đầu giải thích: "Không sai, tôi khinh thường loại người lắm chuyện như Đàm Tuyết Thiến đấy. Bây giờ cô ta chết rồi, tôi thật không còn gì để nói. Tôi đã sớm nói với cô ta, kêu cô ta đừng cả ngày suy nghĩ viễn vông nữa. Cô ta học phát thanh, lại ảo tưởng làm nghiên cứu sinh tiếng Anh gì chứ? Tôi thấy cô ta là đang cố trái ý mẹ mình thôi."
Vu Hân đùng đùng nói chuyện, cô bưng ly nước lên uống một ngụm, nói tiếp: "Nhưng điều này đâu có nghĩa tôi giết cô ta? Đầu óc tôi không bệnh hoạn, vì sao phải tự biến mình thành hung thủ giết người chứ hả?"
"12h30 trưa thứ tư tới 10h sáng thứ năm, thời gian này cô ở đâu, đã làm gì, có ai chứng minh không?"
Tang Cẩn phát hiện, Vu Hân vốn một tay cầm ly nước, Bàng Lỗi vừa lên tiếng, cô ấy đã dùng tới hai tay, hơn nữa còn phải dùng sức, ngón tay cũng trở nên trắng bệch. Vu Hân dường như đang rất khẩn trương, cố tình che giấu nỗi sợ của mình.
Vu Hân uống thêm hai ly nước mới trả lời: "Sáng thứ tư, chúng tôi tham gia lễ tốt nghiệp, tôi hoạt động trong ban tổ chức. Mọi người đều tới đảo Thanh An, buổi tối vốn dĩ phải ở lại, nhưng hôm sau tôi có việc ở công ty nên phải đi nói chuyện nói chuyện với người phụ trách sự kiện, gần tối đã về tới nhà. Nhà tôi ở nội thành, sau khi về nhà thì cả buổi tối luôn ở cùng bố mẹ, bọn họ có thể làm chứng cho tôi, hơn nữa chị tôi cũng có mặt."
"Cả tối? Cả tối cô không ngủ sao?" Bàng Lỗi chỉ thuận miệng hỏi nhưng Vu Hân càng thêm luống cuống, ly nước trong tay xém chút đã rơi xuống đất, một câu cũng nói không ra lời.
Tang Cẩn nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt thăm dò, anh đây là đang ép cung hay sao?
Bàng Lỗi không tiếp tục, anh cũng cầm ly nước lên, bắt đầu uống.
Tang Cẩn nhìn Vu Hân, rót thêm cho cô: "Vu Hân, em không cần lo lắng. Tôi là giảng viên phụ trách môn tiếng Đức của Đàm Tuyết Thiến, họ Tang, em có thể gọi tôi là cô Tang. Hiện tại chúng tôi chỉ muốn biết vài chuyện, em chỉ cần đem những gì mình biết nói đúng sự thật là được. Cảnh sát sẽ không vô duyên vô cớ vu oan cho... Người vô tội."
Tang Cẩn đột nhiên cảm thấy đầu lưỡi có chút khó chịu, trong đầu bất giác nhớ tới cha mình, ông ấy cũng là người vô tội, chỉ là...
Vu Hân cuối cùng cũng buông ly nước, nhỏ giọng: "Cô Tang, em biết, Đàm Tuyết Thiến đã nhắc tới cô với em, nói cô mời cô ấy ăn cơm. Cô ấy xảy ra chuyện, em cũng rất khó chịu. Nhưng xin hai người hãy tin em, em thật sự không giết cô ấy."
"Chiều thứ tư có người nhìn thấy cô ở trong quán bar ngoài trời xảy ra tranh chấp với Đàm Tuyết Thiến, chuyện này cô giải thích thế nào?" Bàng Lỗi không có kiên nhẫn nghe Vu Hân giải thích vô nghĩa, anh không phải người thuộc phái ôn hòa, mới nhẫn nhịn mấy phút đã khôi phục tính tình của mình.
Vu Hân dường như rất sợ anh, nghe anh hỏi chuyện, cô lại bắt đầu uống nước, sau đó mới trả lời: "Ai nói vậy? Là Tiêu Vũ San sao?" Vẻ mặt cô lộ ra tức giận.
"Mời cô trả lời!" Bàng Lỗi lạnh giọng.
"Đúng vậy, không sai, tôi có nói nặng cô ta mấy câu, bởi vì tôi không thích nhìn cô ta cùng đám người Tiêu Vũ San quậy phá. Tôi chỉ nói hai câu, chẳng lẽ chỉ vì hai câu, cô ta đã nghĩ không thông... Cô ta yếu ớt vậy sao?"
Vành mắt Vu Hân đã ửng hồng nhưng lời nói vẫn cường ngạnh.
"Cô ấy không giống người bình thường. Em là lớp trưởng, chắc chắn biết rõ hoàn cảnh của cô ấy. Trước đây cô ấy mắc bệnh trầm cảm, cảm xúc trong thời gian này cũng không ổn định."
Tang Cẩn còn chưa nói xong đã bị Vu Hân cắt ngang: "Ý cô là, cô ta chết là do em tạo thành, là em mắng chết cô ta sao? Em thật không còn gì để nói. Vậy bây giờ muốn em thế nào, có phải bắt em ngồi tù hay không?" Vu Hân dựa lưng ra sau, hậm hực đáp.
"Cô có ngồi tù hay không là do pháp luật quyết định, chúng tôi không có quyền