Tang Cẩn đeo được nửa dây an toàn thì dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh, chờ anh giải thích.
Kết quả, chờ cả nửa ngày, anh chỉ nói hai chữ: "Bỏ đi." Sau đó, mặc kệ cô có hỏi thế nào, anh cũng không nói.
Cuối cùng cô chỉ đành từ bỏ, tuy trong lòng vô cùng hiếu kỳ nhưng cũng chỉ cố gắng nhịn xuống.
Cô lấy cuốn ghi chép của mình ra xem lại chi tiết cuộc trò chuyện với Vu Hân. Trong đầu lại bắt đầu tự hỏi, trước khi rời quán cà phê, cô ấy rốt cuộc muốn nói cái gì? Vì sao lại không chịu nói?
Tang Cẩn muốn hỏi anh, lúc quay đầu nhìn đường cong của sườn mặt giống như điêu khắc đó, cô vội dời tầm nhìn, trong lòng nghĩ thầm, anh ta vì sao lại có sườn mặt điên đảo chúng sinh như vậy?
Cô vội vùi đầu tiếp tục xem ghi chép. Cô không nói gì, anh đương nhiên sẽ không mở miệng, không khí trong xe lại trở về an tĩnh.
Xe từ trung tâm thành phố chạy ra ngoại ô, cảnh sắc phồn hoa hai bên đường lớn cũng dần biến thành đồng ruộng xanh biếc.
Thành phố Thanh An vốn không phải đô thị hạng một, hiện tại nó đang nằm trong nhóm đẩy mạnh phát triển. Vốn dĩ ở đây toàn là ruộng đồng, nhưng vì khai phá quá nhiều nên hầu như tất cả đất đai đều được đưa vào sử dụng các hoạt động công nghiệp và dịch vụ.
Tang Cẩn nhìn ra ngoài, trong đầu bất giác nhớ lại vài chuyện lúc nhỏ.
Mỗi lần tới mùa thu hoạch, xế chiều, bà ngoại thường dẫn cô và em trai ra ngoài nhặt bông lúa, cô còn cùng em trai lăn lộn chơi trốn tìm, nói chuyện vui vẻ... Cô nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, hồi ức càng đẹp, cô càng không dám nhớ tới, cô sợ bản thân càng chịu thêm nhiều bi thương.
Chiếc xe nhanh chóng dừng trước một khu dân cư.
Bọn họ theo địa chỉ có được tìm tới nhà Tất Minh.
Nghe nói Tất Minh là sinh viên có thành tích tốt nhất trong khoá của Đàm Tuyết Thiến. Tất Minh không giống Vu Hân, cô ấy thoạt nhìn là một cô gái vô cùng ngoan ngoãn nhưng đôi mắt lại có chút dữ tợn. Cô mặc đồ ở nhà, thấy bọn họ tới, cô không khỏi khẩn trương, nhưng rất nhanh đã trở về bộ dáng bình thường. Cô mời bọn họ vào nhà, tiếp đón.
"Em ở nhà một mình sao? Cha mẹ em đâu?" Tang Cẩn nhớ lại cách nói chuyện luôn gây áp lực của Bàng Lỗi nên dành phần lên tiếng trước. Cô muốn bọn họ nói chuyện nhà trước để Tất Minh buông lỏng cảnh giác, như vậy hai người sẽ dễ dàng tìm hiểu sự thật hơn.
Kết quả, Tất Minh không hề cảm kích. Cô trực tiếp đi vào vấn đề: "Có gì hai người cứ hỏi đi." Cô bắt chéo hai chân, trên người tỏa ra khí chất cao ngạo của học sinh ưu tú, ngay cả cách nói chuyện cũng không hề khiêm nhường, "Tôi chỉ ở ký túc xá nửa năm, so với Tiêu Vũ San thì dọn ra ngoài sớm hơn. Bình thường tôi không tiếp xúc nhiều với bọn họ, với Đàm Tuyết Thiến cũng không thân thiết."
"12h30 trưa thứ tư tới 10h sáng thứ năm, thời gian này cô ở đâu, làm gì, có ai chứng minh?" Bàng Lỗi cũng trực tiếp đi vào vấn đề. Anh vừa hỏi vừa tùy ý cầm quyển sách tham khảo trên bàn, lật lật ra xem, sau đó đặt trở về, ánh mắt nhìn qua thùng rác bên cạnh.
Tang Cẩn theo anh nhìn qua, bình thường, thùng rác chỉ đựng rác bình thường, không hề có gì đặc biệt, vì sao anh lại nhìn chăm chú như thế?
Tất Minh lên tiếng, thu hồi sự chú ý của hai người: "Tôi vẫn luôn chuẩn bị cho cuộc thi công chức. Đáng lẽ lễ tốt nghiệp ở đảo Thanh An tôi định không đi, nhưng Vu Hân lại nài nỉ quá. Giữa trưa, tôi theo bọn họ ăn cơm rồi trở về. Về tới nơi tôi ngủ một giấc, sau đó thì tới thư viện. Khoảng thời gian sau tôi đều ở đó, không tin hai người có thể đi hỏi."
"Thư viện nhiều người như vậy, cô nói chúng tôi phải hỏi ai đây? Cô nghĩ người trong thư viện đều nhàn rỗi, không đọc sách mà nhìn chằm chằm cô sao? Hay là cô cảm thấy bọn họ chỉ nhìn một lần liền nhớ cô là ai à?"
Bàng Lỗi nhìn thẳng Tất Minh: "Thời điểm hai người học năm ba, cô là hội trưởng hội sinh viên, nhưng chưa tới nửa học kỳ cô đã chủ động từ chức. Đàm Tuyết Thiến từng ra mặt chỉ trích cô, nói cô không có trách nhiệm, tất cả những gì cô làm đều vì lý lịch đẹp sau khi tốt nghiệp. Cho nên cô ghét cô ấy, phải không?"
"Tôi ghét cô ta, nhưng chẳng lẽ vì thế mà phán quyết tôi giết người sao? Đàm Tuyết Thiến này, trong lớp không phải chỉ có vài người là ghét cô ta, có lẽ bởi vì cô ta thân thiết với Tiêu Vũ San. Trong hội sinh viên, chính cô ta cũng có vấn đề, cô ta là hội phó, tôi là hội trưởng, cô ta bất mãn nên tìm cớ công kích tôi. Cô ta rõ ràng là đố kỵ. Làm trong hội sinh viên phải tốn rất nhiều thời gian, mà tôi lại lo học như vậy, cho nên chưa tới nửa năm đã thấy mệt mỏi, không muốn tiếp tục nữa, không được sao?"
Tất Minh một mực phản bác nhưng tất cả đều hợp tình hợp lý.
"Tất Minh, em đừng kích động. Có làm trong hội sinh viên hay không là quyền tự do của em, chúng tôi không quản được. Chúng tôi chỉ muốn biết rõ hơn tình hình một chút. Hôm thứ tư, trên đảo Thanh An, em có phát hiện điều gì kỳ lạ không?" Tang Cẩn cố gắng nói chuyện nhẹ nhàng để dò hỏi.
"Không, vừa rồi không phải tôi nói rồi sao, ăn cơm xong, tôi lập tức trở về trường... Về nhà."
"Rốt cuộc là về đâu? Vừa rồi không phải cô nói tới thư viện sao?" Bàng Lỗi truy hỏi.
Tất Minh ngồi thẳng người lại, hai tay xoa xoa đầu gối, cúi đầu: "Vừa rồi tôi nói mình về nhà trước, ngủ trưa xong mới tới thư viện. Tôi vốn định về trường, nhưng thời gian không kịp nên không đi."
Sau đó, cho dù bọn họ có hỏi thế nào, Tất Minh cũng kiên trì nói rằng sau khi ăn cơm cô ấy rời khỏi đảo Thanh An, trước khi đi, Đàm Tuyết Thiến vẫn còn sống, bạn học đều có làm chứng.
Điều tra suốt hai giờ, bọn họ vẫn không thu thập được tin tức có giá trị gì từ Tất Minh.
Nhưng Tang Cẩn có thể cảm nhận được mặc dù bề ngoài Tất Minh vô cùng bình tĩnh, nhưng thật ra cô ấy cũng có lo sợ, lời nói và hành động đều đã chứng minh điều đó. Chỉ là trong nhất thời, cô vẫn chưa thể nhìn ra lỗ hổng bên trong.
Rời khỏi nhà Tất Minh, vào xe, cô lại có thói quen hỏi anh có cảm thấy Tất Minh có vấn đề gì không.
Anh chỉ trả lời bốn