Bàn tay nắm làn váy buông xuống, anh ôm lấy cô, quay một vòng, hai vòng...
Chiều thứ sáu hôm nay là tiết cuối cùng Tang Cẩn đứng lớp ở đại học Thanh An.
Tang Cẩn định dùng tiết này sửa bài thi thử để chuẩn bị cho kỳ thi hôm thứ hai, dù sao cũng không còn nội dung mới nữ. Buổi chiều, cô đã tới phòng học thật sớm.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, bên trong không khí tràn ngập ấm áp.
Vẫn còn vài phút nữa mới tới tiết nhưng sinh viên đã ngồi đầy trong phòng, ai nấy cũng đều thảo luận về bài kiểm tra tiếng Đức vào ngày thứ hai.
Tang Cẩn đứng trên bục giảng, nhìn một bài thi, bên trên không có tên, chỉ vẽ một cái đầu heo. Thời điểm chấm bài, nhìn tới đầu heo này cô liền bật cười. Toàn bộ bài thi chỉ có một câu tiếng Đức, dịch nghĩa là "Anh ấy thích em", ngữ pháp tuy không sai nhưng ý nghĩa thật sự có lẽ là "Anh thích em".
Cô do dự một hồi, cuối cùng cũng rút bài thi này ra, nhìn tiếp bài thi bên dưới. Trang này cũng giống trang trước, không đề tên, bên trên vẽ ba cục đá,bên trên là hai viên đá nhỏ xếp song song với nhau. Thông điệp này, người sáng suốt vừa nhìn sẽ lập tức hiểu. Điểm khác biệt chính là bài thi này được 3 điểm, bởi vì nó làm đúng một đề:
Anh thích em: Ich liebe dich.
Nghiêm khắc mà nói, câu văn này không thể được tính là đúng. Anh thích em, trong tiếng Đức là Ich mag dich. Mà dòng chữ Ich liebe dich trên bài thi này, dịch ra tiếng Trung sẽ là Anh yêu em. Hai câu này cũng giống sự khác biệt của I like you và I love you trong tiếng anh vậy.
Tang Cẩn thật không ngờ, vì sao anh chỉ nhớ một câu này của cô mà lặp đi lặp lại, lần nào nhìn tới, trái tim cô cũng đều trở nên loạn nhịp. Thỉnh thoảng cô sẽ nhớ tới tối hôm đó, những dòng thơ dưới gối của anh.
Tiếng chuông vào tiết vang lên cắt ngang suy nghĩ của cô. Cô hoàn hồn, bắt đầu phát bài thi. Cô đọc to từng tên để sinh viên lên lấy bài, cuối cùng còn hai bài thi không ghi tên, cô thầm do dự không biết xử lý thế nào.
Vừa rồi Chu Tiểu Vạn có gọi điện cho cô, kêu cô giữ bài dùm cậu ấy trước, hơn nữa còn cố ấy dặn đi dặn lại mấy lần, chưa hết tiết thì không được ra ngoài. Chu Tiểu Vạn ngắt máy không được bao lâu thì Bàng Lỗi liền vào lớp học, trước sau vẫn ngồi ở cuối lớp, nếu không cúi đầu loay hoay gì đó thì sẽ nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.
Tang Cẩn bắt đầu sửa bài thi. Bởi vì đây là tiết cuối cùng nên sinh viên có mặt rất đầy đủ. Bình thường ai thích đi học thì mới tới, nhưng hiện tại, mọi người đều bắt đầu chú ý tới vấn đề thi cử. Ngoại trừ những vấn đề trên bài thi vừa rồi, những lỗi sai thường gặp cô cũng lấy ra nói lại một lần.
Đến cuối tiết, Tang Cẩn vẫn thật sự cảm thấy không thoải mái. Cô cảm thấy nguyên nhân không chỉ nằm ở nội dung, mà có lẽ còn có những nguyên nhân khác. Cô thầm suy nghĩ vấn đề bài thi 3 điểm kia, rốt cuộc nên giải quyết thế nào mới ổn.
Gần tan lớp, rốt cuộc vẫn không có ai hỏi cô bài thi kia. Tang Cẩn kêu sinh viên của mình xem lại bài, còn vấn đề gì thì cứ tự nhiên hỏi, hôm nay cô sẽ về trễ một chút. Cô không nghĩ nhiều, cầm bài thi 3 điểm xuống cuối lớp, đặt trước mặt Bàng Lỗi: "Đây là bài của anh."
Bàng Lỗi vốn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe tiếng của cô, cánh tay vốn chống cằm lập tức hạ xuống, anh nhanh chóng ngồi thẳng người dậy.
"Bạn học, cậu được bao nhiêu điểm?" Vị trí bên cạnh Bàng Lỗi vốn là của Chu Tiểu Vạn, bởi vì hôm nay cậu ta không tới nên bị một nam sinh khác ngồi vào. Nam sinh đó tùy tay cầm bài thi của Bàng Lỗi qua.
"3 điểm? Không phải chứ? Tôi 30 điểm mà còn tưởng mình đứng bét lớp! Nói như vậy là có người còn kém hơn tôi rồi."
"..." Bàng Lỗi giật lại bài thi, vò nát thành cục, hai mắt nhìn chằm chằm cô.
"Wow, thật khí phách, nhưng mà tôi không dám làm vậy, cô Tang sẽ rất buồn." Nam sinh bên cạnh nhìn Tang Cẩn cười cười.
Tang Cẩn nhìn Bàng Lỗi, cảm thấy ánh mắt anh như con dao sắc bén trực tiếp đâm vào lòng cô. Hai người cùng nhìn nhau, sau đó cô dời tầm mắt đi, nhìn nam sinh bên cạnh anh, khẽ cười. Cuối cùng, cô xoay người, chuẩn bị trở về bục giảng.
Phía sau đột nhiên có một tiếng vang thật lớn: "Cô Tang, anh thích em..."
Tang Cẩn dừng bước, trái tim phảng phất cũng ngừng đập. Sau một lát, cô mới có thể nghe rõ tiếng đập của trái tim mình, nó giống như từng hồi trống, thanh âm mỗi lúc một lớn, cơ hồ đem toàn bộ những tiếng động xung quanh bao trùm.
Phòng học vốn dĩ đang rất ầm ĩ cũng đột nhiên im lặng.
"Oh!" Phòng học an tĩnh đột nhiên truyền tới tiếng động, là giọng nam vừa rồi.
Mọi người đều cho rằng có sinh viên thổ lộ với giảng viên, hơn nữa là thổ lộ trước mặt mọi người sẽ vô cùng kích thích.
Bàng Lỗi nhìn phòng học lộn xộn như thế, không khỏi nhíu mày, đám trẻ này đều uống thuốc kích thích hết rồi sao?
Buổi sửa bài hôm nay vốn dĩ anh sẽ không tới. Mục tiêu của anh là 5 điểm, bởi vì trong đề thi có một câu 5 điểm anh biết làm. Kết quả, chỉ có 3 điểm, việc này đối với một người là học bá từ nhỏ thật đúng là sét đánh ngang tai. Cho nên anh mới không ngần ngại vò nát bài thi.
Đương nhiên, với sự ham học của mình, anh sẽ khiêm tốn hỏi cô để biết đáp án là gì.
Cho nên, kỳ thực anh chỉ muốn hỏi "Anh thích em" trong tiếng Đức phải nói thế nào. Kết quả, cả một tuần nay anh không có một chút tế bào nào có thể mang đi hỏi người ta, cuối cùng chỉ đành viết câu "Anh yêu em" vào đề bài "Anh thích em".
Đáng tiếc, anh còn chưa nghe được câu trả lời của cô thì chuông tan học đã vang lên. Cô trở về bục giảng, đám sinh viên đã như ong vỡ tổ lên tặng quà cho cô, sau đó còn kéo cô chụp hình lưu niệm, bởi vì mọi người đều biết cô giáo xinh đẹp của bọn họ sắp phải rời đi.
Có nữ sinh còn khóc lóc ôm chầm lấy cô.
Bàng Lỗi vẫn ngồi cuối lớp nhìn lên, thỉnh thoảng còn có sinh viên nhìn xuống anh, dùng ánh mắt tán dương. Xem ra, anh đã không còn cơ hội làm đứa học sinh chăm ngoan trước mặt cô nữa. Trong lòng thầm nghĩ, liệu anh có nên đâm lao thì phải theo lao hay không?
Anh ngồi suy nghĩ nhưng trong phòng lại quá ồn, anh không thể không ra ngoài trước, tìm một chỗ yên lặng tiếp tục suy nghĩ, thuận tiện chờ cô ra.
Tang Cẩn không ngừng bị sinh viên lôi kéo chụp ảnh, xin cách liên hệ. Cô thật không ngờ bản thân không phải chủ nhiệm của họ, hơn nữa chỉ mới đứng lớp có một học kỳ nhưng đám sinh viên này lại nhiệt tình với cô như thế. Bất giác, cô cũng cảm thấy có chút kích động, có chút buồn bã.
Vất vả một hồi mới tạm biệt xong, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này đã là hoàng hôn, mặt trời đã dần lặn về núi. Phòng học sớm đã không còn ai, ngay cả anh cũng vậy.
Tang Cẩn đột nhiên cảm thấy trái tim trống trải. Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, theo túi lên vai, sải bước rời khỏi phòng học.
Cô lang thang khắp sân trường, trong đầu lại