Môi anh dường như đang rơi tự do, nặng nề đặt lên môi cô, trong nháy mắt đã chặn hết tất cả những gì mà cô muốn nói.
Làn váy màu trắng giống như cánh bướm bay bay trong gió lạnh hoàng hôn.
Ngọn gió thổi đến làm tóc cô bay qua một bên. Cảnh tượng này thấp thoáng trong bụi cỏ của một góc vườn trường đặc biệt động lòng người.
Một khắc ngã vào cái ôm của anh, trong đầu Tang Cẩn liền trở nên trống rỗng.
Anh ôm cô làm gì, cô căn bản không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy bầu trời bên trên, hoa cỏ cây cối xung quanh, cả khu dạy học xa xa... Toàn bộ thế giới đều đang chuyển động. Chỉ có cô và anh là cùng yên lặng, bởi vì cô ngửa đầu, chỉ nhìn thấy anh.
Đợi mọi thứ đều trở về bình thường, sống lưng cô đã dựa vào phiến đá đằng sau, thân thể anh cũng theo đó lại sát gần cô. Cô cảm nhận được phiến đá phía sau vẫn còn âm ấm, giống như thân thể của người đàn ông trước mặt.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng cúi đầu nhìn cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau, đúng lúc này, anh cúi người hôn cô.
Ngay khi hai đôi môi vừa chạm, trong đầu lập tức nghĩ ra một cái tên, cô nhanh chóng nghiêng đầu mình qua một bên.
Môi anh dừng ngay trên cổ cô, cô có thể cảm nhận được độ nóng từ một nơi nhỏ bé truyền rộng ra.
Bàng Lỗi buông tay ôm eo cô, hai tay chống lên phiến đá phía sau, nghiêng đầu, nhìn cô: "Vì sao chứ?" Giọng anh rất trầm, lộ rõ cảm giác thất bại.
Anh cứ tưởng với sự ăn ý của bọn họ, cô sớm đã biết được tâm tư của anh, nhưng vì sao lại muốn từ chối? Cô quay đầu đi, anh cũng chuyển động theo cô, trước sau khóa chặt đôi mắt ấy ép cô phải trả lời.
Tang Cẩn nhìn gương mặt ngay trước mặt, tuấn mỹ như vương tử trong thần thoại không Hy Lạp. Đặc biệt là đôi mắt, ánh mắt anh đen nhưng sáng ngời như vì sao, hàng lông mi đậm nhưng rất dài. Tầm mắt cô di chuyển xuống, môi anh truyền tới cảm xúc vô cùng đặc biệt, rất gợi cảm, cũng rất dụ người.
Trái tim cô cuồn cuộn truyền tới cảm xúc mãnh liệt, cô muốn tới gần anh, nhưng lại không muốn lên tiếng giải thích.
Vấn đề là, những chuyện lúc trước đã không thể vãn hồi, cô nhất định phải nói với anh chân tướng.
Tang Cẩn nhìn anh: "Bàng Lỗi, tôi muốn nói với anh một chuyện..."
"Tang Cẩn, anh muốn hôn em!" Không đợi cô nói xong, anh đã ngắt lời.
Có phải vì anh chưa đủ thẳng thắn hay không? Vậy anh sẽ nói thẳng với cô, bởi vì việc này xác thật là chuyện hiện tại anh muốn làm. Không chỉ là hiện tại, có lẽ đã từ rất lâu, anh cũng không nhớ cái suy nghĩ này bắt đầu từ khi nào. Nó cứ tồn tại như vậy, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt, mãnh liệt tới bây giờ đã khó có thể khống chế.
Cả mặt Tang Cẩn đỏ bừng. Lúc này, ánh mắt anh vô cùng chắc chắn nhưng muốn nói với cô, điều anh vừa nói là sự thật, không hề đùa giỡn.
"Anh muốn làm gì, tôi không ý kiến. Nhưng tôi cần phải nói với anh một sự thật, tôi không phải họ Tang, cũng không phải là Tang Cẩn. Tôi họ Đinh, tên của tôi là Đinh Đinh, Đinh Vũ Kiều là cha tôi, nhưng kỳ thật ông ấy không phải họ Đinh, ông ấy họ Tang. Khi nhỏ tôi theo họ mẹ, Đinh Mai là bà ngoại của tôi, mẹ tôi là Mai Tĩnh Xu. Tôi còn có một người em trai, tên Đinh Đang. Một nhà họ Đinh năm người vào mười lăm năm trước đã chết toàn bộ..."
Cô còn chưa nói xong, chiếc cằm đột nhiên trở nên căng thẳng. Môi anh như đang rơi tự do, nặng nề đặt lên môi cô, trong nháy mắt đã chặn hết tất cả những gì mà cô muốn nói.
Tang Cẩn muốn quay đầu nhưng lại không được. Lúc này cô mới phát hiện, một tay anh đã giữ cằm cô, chỉ cần cô nhúc nhích, tay anh sẽ siết càng chặt. Tay anh đột nhiên đưa đầu cô lên, môi cô bị anh ôm lấy, rất kín, kín không kẽ hở.
Hai mắt anh nhắm lại, nhưng cô lại mở mắt.
Cô nhìn bộ dáng chuyên chú của anh, như bị mê hoặc, mí mắt rốt cuộc cũng buông xuống, đầu cũng không tiếp tục lắc lư, hai tay đang thả lỏng dần dần đưa lên trên, nắm lấy hai tay của anh.
Phản ứng của cô như một tín hiệu quan trọng, anh nhanh chóng nhận lấy, cũng bắt đầu hành động.
Bàng Lỗi buông cánh tay đang giữ cằm cô, năm ngón tay len qua tóc cô đưa ra sau. Cánh tay đặt trên phiến đá cũng buông xuống, di chuyển tới sống lưng cô, đem thân thể của người con gái ôm vào lòng.
Tang Cẩn cảm nhận được sự thay đổi trong mỗi động tác của anh. Cô đột nhiên cảm thấy anh đang vì cô mà tạo ra một không gian riêng tư, đặt cả người cô vào đó, mỗi một chỗ đều vô cùng phù hợp. Cô không thể nhúc nhích, tất cả hoàn toàn nằm dưới sự khống chế của anh.
Môi anh dần cọ xát vào môi cô.
Lúc bắt đầu, anh rất kiên nhẫn, đôi môi nhẹ nhàng đặt trên môi cô như nhấm nháp mật ngọt. Mút một lát, tận hưởng một lát, anh mới buông ra, sau đó lại dùng cách như vậy ngậm lấy cánh môi còn lại. Trên dưới thay phiên, lặp đi lặp lại.
Môi cô bị anh hút lấy, sức lực tuy không lớn nhưng cũng không phải nhẹ. Rõ ràng từ nơi đó, cô cảm nhận được sự thay đổi rõ ràng, nhẹ nhàng uyển chuyển như lông chim đảo qua đảo lại trong trái tim, khiến cả người cô đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy.
Tang Cẩn có thể cảm nhận được mạch đập trên tay mỗi lúc một nhanh, hô hấp cũng trở nên dồn dập, cơ thể dường như càng ngày càng thiếu không khí, khó chịu tới không thở nổi.
Hồi lâu, cánh môi cọ xát cuối cùng cũng kết thúc.
Cô không kịp đề phòng đã bị anh dùng lưỡi cạy đôi môi ra. Cô bắt lấy tay anh, cũng bất giác mà càng dùng sức. Cô có thể cảm nhận rõ ràng vật là trong miệng, rất mềm, rất nóng, là đầu lưỡi cực nóng của anh.
Đến tận bây giờ, kiên nhẫn cuối cùng đã biến mất, anh trực tiếp đảo lưỡi ngang chóng câu lấy lưỡi cô, gắt gao giữ chặt.
Tang Cẩn bị anh đảo qua đảo lại như thế, trong đầu đột nhiên trống rỗng. Cô chỉ có thể cảm nhận được, lưỡi anh không ngừng cuốn mấy vòng với lưỡi cô, giống hệt cơn lốc.
Tang Cẩn không biết nên diễn tả cảm giác này thế nào. Vì sao cô lại cảm thấy giống như có viên đá cuội lăn qua lộn lại trong miệng cô vậy chứ?
Loại xúc cảm này