Phiên Dịch Viên Của Tổng Giám Đốc Độc Tài

Đất nước của những nụ cười


trước sau

Thành phố Pattaya, tỉnh Chon Buri, Thái Lan.

Vân Thiên Nhược chưa bao giờ ngồi trong xe mà lại hào hứng phấn khởi đến vậy. Dù cho, ngồi bên cạnh cô là nam nhân chết tiệt kia, cô vẫn không nhịn được vui sướng hướng ánh mắt ra ngoài nhìn những đoạn đường mà cô đi qua. Ngay bây giờ, cô có loại cảm xúc nôn nóng muốn xuống xe ngay lập tức để tùy ý dạo chơi.

" Khun Third, tôi có thể xuống xe trước không? Tôi muốn đi xung quanh xem một chút ". Khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười rạng rỡ, chuyển tầm nhìn chăm chú lên đằng trước.

Người lái xe Third Nitiwat trẻ tuổi ánh mắt quan sát giao thông phía trước, nghe đến tiếng thái trôi chảy lại chuẩn như người bản địa thì hơi dời tầm mắt trả lời:

" Xin lỗi cô, không được. Giám Đốc đã căn dặn phải đưa hai vị đến khách sạn nghỉ ngơi trước ".

Vị Giám Đốc này là người đã mời Trình Dật Hàn đến tham gia bữa tiệc ở công ty anh ta với tư cách là đối tác lớn.

" Tôi không cảm thấy mệt mỏi. Tôi biết tiếng Thái nên tôi có thể tự đi lại, anh không cần lo lắng. Anh trước đưa Giám Đốc tôi về khách sạn, tôi dạo quanh một chút rồi về. Thế nào? ".

Ngập ngừng suy nghĩ một chút, sau đó mới lên tiếng.

" Giám Đốc Trình không nói được tiếng Thái, cô đi như vậy sẽ không ổn".

Phản xạ vô cùng nhanh như con tim đang háo hức của cô.

" Anh ấy có thể nói tiếng anh, hơn nữa còn rất giỏi. Anh có thể an tâm rồi chứ? ". Cô không phải muốn khen anh, mà cô phải khiến Khun Third-thư kí này yên tâm, như vậy cô có thể xuống xe đi chơi rồi.

Sao Third Nitiwat không biết vị Giám Đốc này tài giỏi chứ, nếu không giỏi tiếng anh làm sao có thể đứng trên vị trí cao được.

" Tuy rằng người ở đây không phải ai cũng nói được tiếng anh. Nhưng, nếu cô muốn thì có thể. Chỉ là, Giám Đốc cô liệu có đồng ý ".

Vân Thiên Nhược dùng nửa con mắt nhìn nam nhân đang yên tĩnh nhắm mắt như đang ngủ, mặt liền xụ xuống.

" Vậy, tôi không đi nữa! ".

Hỏi anh chi bằng không hỏi, mặc dù không biết vì sao anh đột nhiên đi Thái còn nói cô phải đi với anh. Tuy rằng, cô không muốn cùng anh một chỗ nhưng điểm đến quá mê người rồi.

Pattaya là nơi nào chứ? Pattaya được mệnh danh là Hawaii của phương Đông. Chỉ từng từ đó thôi, đã khiến người ta hình dung ra sắc cảnh ở đây và sẽ ao ước được đặt chân đến.

Trình Dật Hàn tuy rằng yên lặng nhưng tai anh lại hướng đến cuộc nói chuyện mà anh nghe không hiểu. Thế nhưng qua cách lên giọng xuống giọng, âm điệu lời nói anh suy đoán cô như đang mong muốn gì đó, mà có vẻ không nhận được sự đồng ý của người thư kí.

Những bữa tiệc trong nước anh đã không muốn đi, ngoài nước anh càng không muốn. Nhưng trong lời bức thiệp mời đó lại chỉ rõ đích danh là Vân Thiên Nhược. Anh không thể không hoài nghi cô cùng người nào đó bên Thái mập mờ qua lại. Người này lại là một Giám Đốc của một công ty lớn, còn cô khi nào thì lại thân thiết với người ta đến vậy.

Khách sạn Dusit Thani.

" Để tôi xách giúp ngài ". Third Nitiwat ngăn cản hành động muốn cầm lấy vali từ Trình Dật Hàn.

Trình Dật Hàn không để ý nhàn nhạt lên tiếng, tay cầm lấy vali:

" Cảm ơn anh. Tôi tự làm được rồi ".

Một câu anh văn vừa dứt, toan kéo vali đi vào trong, lại bị Third Nitiwat ngăn lại.

" Đây là chìa khóa xe mà Giám Đốc gửi cho ngài, để ngài có thể thuận tiện đi lại. Chúc ngài có một chuyến đến Thái vui vẻ và thật lấy làm may mắn cho công ty chúng tôi khi với sự tham gia của ngài! ". Third Nitiwat thâm tình nói, khẽ cúi đầu một cái.

Nhận lấy chìa khóa, gật đầu xem như là cảm ơn sau đó đi vào.

Vân Thiên Nhược nghe không hiểu được quá nhiều những lời họ nói, cười nhẹ tạm biệt rồi cũng kéo vali theo sau Trình Dật Hàn.

Từ trong túi đưa ra giấy chứng minh.

" Tôi nhận phòng đã được đặt trước đó, Trình Dật Hàn ". Không để ý ánh mắt mê mẩn của tiếp tân, lạnh nhạt thanh âm thoát ra.

" Vâng, quý khách vui lòng chờ một chút ". Nữ tiếp tân không khỏi run rẩy bởi thanh âm kia, khuôn mặt tuấn dật như vậy không nghĩ đến lời nói lại không phải kiểu ngọt ngào. Thậm chí cũng không nhìn cô lâu một chút, cô không phải rất đẹp sao?

Vân Thiên Nhược đứng sau thu vào mắt tất cả ánh mắt của những người ở đây, không khỏi có điểm không vui.

" Đây là thẻ phòng của quý khách ". Cười tươi rạng rỡ như một bông hoa chỉ muốn nhận được cái nhìn say mê của vị khách này. 

Nhưng Trình Dật Hàn ưu nhã cầm lấy, khạc ra hai chữ " cảm ơn " lịch sử liền quay người đi.

Vân Thiên Nhược nhìn thấy rõ ràng tiếp tân chỉ đưa anh một thẻ phòng, vì thế nhẹ nhàng hỏi:

" Phiền chị tra giúp tôi một chút, có ai là Vân Thiên Nhược đã đặt phòng không? ". Trong lòng không ngừng mắng chửi anh, bình thường không phải lấy danh nghĩa của anh mà đặt sao. Làm thế nào anh lại chỉ cầm một thẻ chứ?

Tiếp tân nhận lấy giấy chứng minh, cũng là cười nhưng không phải tươi rói như ban nãy.

" Vâng. Quý khách vui lòng đợi một chút ".

Liên tiếp nhập mấy lần thông tin vị khách hàng nhưng không tìm được, gượng cười:

" Xin lỗi! Tôi đã kiểm tra nhưng không tìm được quý khách đã đặt phòng trước đó. Quý khách có nhầm lẫn chỗ nào không ạ ".

Không có sao? Vân Thiên Nhược suy tính rồi lên tiếng.

" Vậy phiền chị kiểm tra lại giúp tôi, người đàn ông ban nãy tên Trình Dật Hàn đã đặt bao nhiêu phòng?".

" Vâng ".

Ghi nhớ và nhập. Một lúc sau có vẻ bất lực.

" Vị khách đó chỉ đặt một phòng ".

" Cảm ơn chị! ". Vân Thiên Nhược thoáng hoang mang, lẽ nào trong quá trình đặt phòng có vấn đề. Thế nên bây giờ cô phải tự mình thuê phòng. Không vấn đề gì.

Nhưng lời nói còn chưa nói đến, đã bị một lực tác động kéo cô quay lại, cũng theo đó là thanh âm mất kiên nhẫn:

" Sao còn đứng đây ".

Vừa hay, cô đang có vấn đề muốn hỏi anh:

" Anh vì sao chỉ đặt một phòng, nếu vậy trước đó anh phải nói cho tôi biết chứ? ". Ý tứ trách móc rõ ràng, anh khi nào làm việc lại sơ sót như vậy, hoặc là anh đang trả thù cô.

" Cô ở chung với tôi ". Rõ ràng là bị lên án nhưng giọng điệu lại vui như mở hội, tà mị nhếch môi.

Tim đập nhanh một nhịp với cái cười giết người của anh, tỉnh táo nhanh chóng quay người nói chuyện với tiếp viên:

" Cho tôi đặt một phòng đơn ". Gấp gáp nói nhanh như trốn tránh điều gì.

Nữ tiếp tân nghe không hiểu họ đang đối thoại điều gì, ban nãy nghe đến thanh âm cô gái này, cô còn cho rằng cô ấy là người Thái.

Chậm một nhịp mới phản ứng lại câu hỏi gấp gáp của khách hàng.

" Quý khách thông cảm, chỗ chúng tôi đã hết phòng đơn rồi ".

Không suy nghĩ liền thốt ra:

" Vậy một phòng đôi ".

Tay không nhàn nhã, tìm trong túi xách đưa ra thẻ ATM. Nhưng từng lời tiếp tân nói khiến cô đứng hình.

" Xin lỗi quý khách, vì du khách đến đây rất đông nên khách sạn chúng tôi hiện tại đã không còn phòng trống ".

Vân Thiên Nhược cô lại đen như vậy sao?

" Cảm ơn chị! Xin lỗi vì đã làm phiền "

Cúi đầu cảm ơn, cầm lấy vali muốn hướng ra ngoài thế nhưng bị cản.

" Đi đâu? ". Đây là thể loại rõ ràng biết rõ còn vờ hỏi.

" Mặc kệ tôi ". Cũng không quay lại nhìn anh, day cánh tay dễ dàng thoát ra. Thanh âm đã mang phần tức giận không muốn để ý.

Trên eo truyền đến một lực đạo, một cái xoay người đã đụng đến vòm ngực của nam nhân.

" Anh làm gì? Bỏ ra, tôi không muốn ở chung với anh. Anh rõ ràng cố ý, tôi không muốn ở chung với anh ". Thái độ ngang tàn của anh khiến cô thật sự nổi đóa, liên tục chửi, liên tục đấm từng đấm vào ngực anh.

Dùng một tay bắt lấy cánh tay cô, anh thích nhìn cô như vậy, cứ như vậy mà nổi giận. Cô có phải nên cảm thấy may mắn, dường như người được vinh dự đánh anh chỉ có cô, làm những hành động mà không ai dám nghĩ đến cũng chỉ có cô. Anh lại chỉ chứa chấp mình tùy ý để cô theo ý mình, nhưng sau đó vẫn không thể không theo ý anh.

Đừng hỏi anh vì sao? Bởi vì anh cũng không biết bản thân là bị gì, anh trước giờ chỉ làm theo cái mình muốn. Nguyên
nhân. Anh không muốn tìm hiểu sâu xa, rất tốn thời gian.

" Biết tôi cố ý. Vậy cô cho rằng cô còn lựa chọn khác sao? ".

Trình Dật Hàn đưa mắt nhìn tiếp tân rồi hất ánh mắt đến vali. Không để ý kháng cự của cô, dùng lực vừa đủ kéo tay cô.

Khoảng cách giữa người trong lòng và nữ tiếp tân vô cùng gần, nhưng ánh mắt lại thay đổi một trời một vực. Chỉ trong khoảng một giây chuyển tầm mắt liền thay đổi, có thể khiến người ta hoài nghi hai ánh mắt có phải cùng một người.

Ta có thể nhìn thấy ánh mắt người khác mà suy đoán những gì ẩn chứa trong đôi mắt đó. Nhưng lại không nhìn thấy được ánh mắt chính mình trong một lúc lơ đãng đã biến đổi khi nhìn một ai đó.

Không ngừng dãy dụa, âm điệu tức giận nhưng ẩn nhẫn không lớn tiếng ở nơi này.

" Trình Dật Hàn, anh buông tay. Ở đây đông người, anh kéo tôi như vậy họ đánh giá thế nào?". Tuy rằng có thể họ không nghe hiểu, nhưng ở trong khách sạn lại hành xử như vậy rất dễ gây sự chú ý.

Thoáng dừng lại chờ trước thang máy, tay di chuyển đến eo nhỏ kéo cô đến gần, một loại âm thanh âm trầm kề sát bên tai cô nói chuyện vô cùng mập mờ.

" Không muốn người ta đánh giá thì im lặng đi. Cũng không phải lần đầu ở cùng tôi, cái gì nên làm cũng đã làm, còn ngại gì chứ? ".

Nghiêng đầu cật lực né tránh, anh nói những chuyện này không biết ngượng sao?

" Anh im miệng ".

Khuôn mặt tháo xuống một phần u ám, dương dương tự đắc đưa ra lí do mà anh cho là hợp lí.

" Không thể trách tôi, ai cho cô cứng đầu khăng khăng không để tôi vào mắt nhiều ngày như vậy ".

Mắt nhìn thang máy dần mở ra, vội vàng thương lượng.

" Tôi bây giờ không phải nói rồi sao? Chúng ta đi chỗ khác thuê phòng được không, tôi muốn ở một mình ".

Người bên trong bước ra hoài nghi nhìn đôi nam nữ, còn có người quay mặt sang nơi khác cười mỉm.

Cánh tay rắn chắc dễ dàng ôm lấy eo cô, một phần trọng lượng cơ thể cô đặt ở tay anh, nhấn mạnh:

" Không được ".

Bất lực để anh cứ thế lôi đi, đến khi ở trong thang máy anh mới thả lỏng sức, cô dễ dàng tách ra khỏi anh.

" Nếu anh không muốn đi, vậy tôi tự đi là được. Đến bữa tiệc tôi sẽ tự mình đến tìm anh có được không? ". Lại một thoả thuận nữa được cô đưa ra.

Trình Dật Hàn trong lòng nắm chắc phần thắng, trừ khi anh muốn nếu không cô nơi nào cũng đi không được. Biết rõ cô kháng nghị cùng anh tiếp xúc, vì thế buông lời trấn an cô.

" Tin tưởng tôi, cô ở đây đi đâu một mình rất không an toàn. Yên tâm, tôi cái gì cũng không làm gì cô ". Anh đến Thái vốn dĩ không cần phiên dịch, bởi anh có thể dùng anh ngữ. Nhưng cô ngày qua ngày rầu rĩ khiến tâm trạng anh cũng tệ theo. Nhân cơ hội này chi bằng cùng cô ra ngoài.

Vân Thiên Nhược căn bản cũng không rõ bản thân là đang cảm thấy như thế nào. Đơn giản là cô không muốn tiếp xúc quá thân cận với anh, ở nhà thì thôi đi, đến công ty cũng vậy. Lẽ nào, bây giờ ngay cả ở đây cũng phải chịu sự giám sát của anh.

" Tôi không phải sợ anh. Chỉ là tôi không quen, anh không phải cũng không muốn người khác xen vào riêng tư của anh sao? ".

Gật đầu như là đồng ý với cái nhìn nhận của cô, anh thật không thích người khác xen vào đời tư của mình.

" Đúng vậy ".

" Vậy... ". Như vậy, anh đổi ý rồi sao?

Lời nói tiếp theo đánh úp cái ảo tưởng nhất thời, đánh gãy lời muốn nói.

" Nhưng cô không giống họ ".

Cái gì gọi là không giống với những người khác chứ? Ngơ ngẩn bước chân đi theo anh ra ngoài, lời của anh ẩn chứa khiến cô mơ màng.

Vừa vào phòng, một người nào đó có tính sạch sẽ đã bước chân vào phòng tắm.

Vân Thiên Nhược đứng ở ban công nhìn xuống, rồi lại nhìn ra xa không khỏi suýt xoa:

" Tuyệt quá! ". Nhắm mắt lại hít lấy cái không khí trong lành, để làn gió mát tùy ý lướt qua từng tấc da thịt.

Đi đến Thái Lan, tâm trạng cô có bao nhiêu bất bình cùng không vui đều theo gió cuốn đi. Bởi vì sao? Đây chính là nơi mà cô ngay cả trong mơ cũng muốn đến, đến rồi sẽ không muốn về nữa.

Lần này cô phải công nhận rằng Trình Dật Hàn có mắt nhìn tốt, lựa chọn nơi xa hoa nhưng lại hòa vào thiên nhiên. Từng ngôi nhà cao tầng xa xa, từng ngọn núi khuất xa kia, và còn nhìn thấy một dòng sông êm ả ở ngoài kia.

Cảm nhận là vậy nhưng Vân Thiên Nhược không muốn tốn một khắc nào ở đây nhìn. Ánh mắt đầy thích thú, nghiền ngẫm nhìn thẻ phòng anh đặt trên giường.

Cầm lấy thẻ, hớn hở muốn bước chân đi nhưng bên trong phòng tắm truyền đến thanh âm uy hiếp:

" Cô nếu có gan đi khỏi phòng, tốt nhất trốn kĩ một chút. Để tôi tìm thấy cô, hậu quả cô...gánh không nổi ".

Trình Dật Hàn chỉ là dâng lên suy nghĩ không an tâm với người bên ngoài, lên tiếng nhắc nhở. Anh vốn không ngờ đến, lại khiến Vân Thiên Nhược giật mình làm rơi tấm thẻ. Cô hốt hoảng quay lại nhưng cửa phòng vẫn đóng.

" Quái lạ! ".

Trong lòng do dự vô cùng, cô không muốn lại nếm mùi vị anh nổi giận. Cúi xuống nhặt tấm thẻ, không tình nguyện đem đặt lại chỗ cũ.

" Không đi thì không đi ". Căm tức nhìn về phía phòng tắm tỏ thái độ.

Khoác trên mình khăn tắm, nhìn đến vị trí thẻ phòng đã bị dịch chuyển. Nhưng nó còn ở đây, nghĩa là cô chưa đi.

Đi ra ngoài phòng khách liền nhìn thấy một thân hình cuộn mình lại nằm trên ghế sofa. Không khỏi lắc đầu vì cái cố chấp không ngủ trên giường.

" Tỉnh ".

Vân Thiên Nhược chờ Trình Dật Hàn cảm thấy quá lâu, nên nằm xuống lúc nào không hay. Khi gần chìm vào giấc ngủ, một âm thanh dễ nghe kề cận bên tai. Theo thói quen, nheo mắt rồi mở ra.

" Á á ". Một trận thét chói tai, vội che mắt lại hét lớn:

" Anh sao không mặc đồ vào? ". Không những vậy, còn ngang nhiên đứng trước mặt cô. Tuy rằng chỉ thoáng qua nhưng cái hình ảnh anh một thân áo tắm ám ảnh cô. Đầu cô đột nhiên linh hoạt lạ thường, lại suy nghĩ đến dưới lớp áo tắm này là thân thể chắc khỏe sáu múi với làn da màu đồng.

Đau đầu, vô cùng đau đầu, cô vì sao lại nghĩ chuyện điên rồ rồi? Khuôn mặt nhỏ nhắn càng lúc càng đỏ, đỏ đến cả mang tai.

Đây dường như là do cô tự biên tự diễn trong đầu.

Trình Dật Hàn nghe cô hét ầm ĩ, còn cho rằng cô gặp ác mộng. Nhưng câu sau của cô liền cho anh biết lí do, nhìn bản thân từ trên xuống, vô cùng ổn.

" Cô không phải chưa từng thấy qua, hay là cô... ". Lời nói bình thản mang theo ý trêu chọc.

Vân Thiên Nhược giống như bị nhìn thấy tim đen, đứng bật dậy phủ định.

" Thần kinh, ai muốn thấy chứ! ".

Nhìn cô bước vào trong phòng, Trình Dật Hàn mới ngỡ ra bản thân còn chưa nói hết. Cô lại phản ứng nhanh như vậy, cô trong đầu đã nghĩ đến gì đen tối rồi??

Khóe môi giương lên một đường cong mê người, mái tóc vẫn còn ướt tăng thêm độ quyến rũ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện