Không Hà chân nhân là võ tu nên cũng chẳng có đam mê với trận pháp, ông ta không dùng kỹ xảo gì đặc biệt, chỉ biết lấy sức lực để bào mòn dần dần.
Tuy rằng bào mòn cũng cần kha khá thời gian, thế nhưng phía sau còn có gần trăm đệ tử của Phích Lịch môn, nhiều nhất là Trúc Cơ, tuy đều là võ tu, có điều đối với loại địch nhân không có tính công kích này, cũng có thể coi là hiệu quả nhanh chóng.
Bỗng nhiên, trên đỉnh núi Lư Sơn trong đêm tối, xuất hiện một loại hoa văn trận pháp màu bạc ẩn ẩn giữa không trung.
Mọi người thấy sắp thành công liền điên cuồng tấn công, đủ loại kiểu dáng chưởng pháp, không thể phân biệt ai với ai.
Sau đó từng tiếng động nổ vang trời, sấm chớp nổi lên, tạo ra giông bão đầy trời.
Công pháp như vậy hiển nhiên đã gây chấn động đến người của Lữ thị, các trưởng lão nhanh chóng tới tìm Lữ Xuân Thu.
Lữ Xuân Thu cũng kinh hãi, ông thật sự không nghĩ tới Phích Lịch môn vì phúc địa của Lữ thị mà ra tay tuyệt tình như vậy, càng không ngờ tới đại trận pháp nhà mình nhanh hỏng đến thế.
Phích Lịch môn mang theo bao nhiêu người đến? Có phải còn có sự giúp đỡ của Bão Phác tông?
Nếu như bị đánh hạ, Lữ thị sẽ lâm nguy ! Nhưng may mà…… Ông trấn định lại tinh thần, ổn định tộc nhân nói:
“Mọi người yên tâm, Phong đạo hữu đã hạ Côn Luân chi ấn cho tộc ta, nếu trận pháp thật sự bị phá, đại ấn tất sẽ giáng một đòn nghiêm trọng!”
Đúng là không sai, ngay lúc Không Hà chân nhân dẫn đầu đám môn nhân phá đại trận của Lữ tộc, vào lúc trận pháp chỉ còn lại một cái bóng mờ, mắt thấy nó sắp tan biến vào hư không, bỗng nhiên trong trung tâm trận pháp hiện ra một luồng ánh sáng kim sắc vô cùng chói mắt.
Kim quang nhanh chóng vẽ ra một phù văn cổ xưa, sau khi nhìn kĩ có thể nhận ra đây chính là một thanh kiếm đang bay lơ lửng khắp nơi.
Bình Dương tử liếc mắt một cái liền nhận ra đó là Côn Luân chi ấn, trên trận pháp bị kết Côn Luân chi ấn.
Chân mày lão ta nhíu chặt, nhưng khi nhìn thấy Không Hà chân nhân đứng gần trận pháp nhất, mày lại giãn ra, không chút dấu vết kéo Trương Dưỡng Thanh lùi vài bước, nhanh chóng ăn đan dược……
Không Hà chân nhân cảm giác ấn chú này nhìn quen mắt, thế nhưng với một tông môn ở thế tục, cho dù có thực lực đứng hàng đầu như Phích Lịch môn mà nói, đối với Côn Luân chi ấn cũng không có quá nhiều hiểu biết.
Vì thế trong chớp mắt ngắn ngủi, ông ta còn chưa kịp phản ứng, càng đừng nói tới những đệ tử bình thường khác, chỉ thấy một trận cuồng phong gào thét !
Ngay sau đó, là ngàn vạn kiếm ý không hề che giấu!
Đủ loại kiếm với các kiểu dáng từ tâm trận đánh tới đây, hình thành một loại sức ép vô cùng bá đạo.
Kiếm ý khủng bố mang sát khí mười phần tàn sát khắp nơi, toàn bộ người đang đứng đều bị chúng đâm tới ! Một vài đệ tử Phích Lịch môn mới đạt đến tu vi cận Luyện Khí hoặc Trúc Cơ đều trực tiếp phun máu rồi nằm xuống, còn như Xích Kim hiển nhiên không thể sống nổi.
Cho dù là vài đệ tử Kim Đan kỳ ở bên cạnh Không Hà chân nhân cũng đều ngậm một miệng máu tươi, thân hình tứ loạn, sắc thân bị thương nghiêm trọng.
Không Hà chân nhân cũng không khá hơn bao nhiêu, may mà ông ta là võ tu nên có lực phòng ngự tốt.
Ông ta vận chuyển linh lực toàn thân để chống lại, linh khí không ngừng hao tổn khiến cho sắc mặt trắng bệch, con mắt trừng lớn như chiếc chuông đồng.
Nếu như trận kiếm ý này kéo dài thêm một lúc, chỉ sợ những người vây công bên cạnh phần lớn đều lành ít dữ nhiều, có điều thế công cũng chỉ kéo dài một khắc rồi bỗng nhiên mai danh ẩn tích, bầu trời đêm lại quay về với vẻ bình yên vốn có, chỉ còn âm thanh rên rỉ không ngừng của những đệ tử bị thương đang nằm dưới đất.
Lúc này hoa văn hình kiếm bên trong trung tâm trận pháp bỗng nhiên chấn động, phát ra một âm thanh thật lớn –“Phạm Côn Luân ta, cho dù ở xa cũng phải chết.”
Âm thanh này vang vọng khắp nơi, đinh tai nhức óc, những võ tu có thần thức không cao phần lớn đều bị dọa đến mức tinh thần hoảng hốt.
Không Hà chân nhân tốt xấu gì cũng là Nguyên Anh kỳ, tuy lúc này ông ta còn thanh tỉnh, nhưng cũng bị âm thanh khủng bố tập kích đến giật mình hoảng sợ.
Sau ki nghe được lời này, mới biết người của Côn Luân căn bản không ở đây mà là ở xa cách vạn dặm!
Không Hà chân nhân đối với Côn Luân tông đứng đầu Cửu Châu khó tránh khỏi có tâm lo sợ e ngại, co nên hơi cần chừ nhìn về phía Bình Dương tử ở sau, nói:
“Côn Luân tông vậy mà cũng biết được, chúng ta có phải……” Có phải nên dừng lại hay không? Ông ta chỉ mới chống lại một kích của Côn Luân ở cách xa vạn dặm đã thấy cố gắng hết sức.
Bình Dương tử thân là trưởng lão của Bão Phác tông đương nhiên kiến thức cũng rộng hơn hẳn, đối với uy lực màn xiếc nhỏ này của Côn Luân tông tuy cũng hơi giật mình nhưng lại không có quá nhiều sợ hãi.
Mặt lão không đổi sắc, nói:
“Không cần kinh hoảng, Côn Luân sẽ không biết rõ từ đầu đến cuối mọi chuyện đâu, một kích này chẳng qua là do ấn kí gây nên.
Tuy rằng Côn Luân sẽ phát hiện ra, nhưng chỉ biết là một nơi nào đó gặp chuyện không may mà thôi, về phần người nào gây nên, vì sao lại vậy, tại sao rơi vào hoàn cảnh này, Côn Luân lại không có con mắt có thể nhìn xa vạn dặm, làm sao mà biết được?”
Tuy rằng bị Bình Dương tử chỉ ra từng điều, thế nhưng Không Hà chân nhân vẫn cảm thấy vô cùng bất an.
Bình Dương tử biết cách lay động lòng người, bèn lấy từ trong túi gấm ra một viên đan dược màu đỏ thẫm, truyền cho ông ta rồi nói:
“Đây là Lực Tức hoàn do Bão Phác tông luyện chế, sau khi ăn vào không chỉ lập tức tăng thêm ba thành công lực, mà còn có tác dụng giúp ngưng tụ linh khí, tu dưỡng đan điền.”
Không Hà chân nhân nhìn thoáng qua đan dược đang nắm trong tay liền biết phẩm chất của đan dược là loại thượng phẩm, nói không chừng còn là hoàng giai ! Đan dược hoàng giai của Bão Phác tông, độ quý giá không cần nói nhiều……
“Tạ trưởng lão ban thuốc.” Tâm lí phòng ngự của ông ta nhanh chóng bị dẹp bỏ, cúi đầu vội vàng ăn vào, sau đó liền thấy sinh lực toàn thân hồi phục mạnh mẽ.
Bình Dương tử ngay cả mí mắt cũng chẳng thèm nâng, chỉ nhìn mọi người một lần nữa lại tề tụ đánh tan trận pháp đang dần tiêu tán kia.
Ngược lại thần sắc của Trương Dưỡng Thanh tràn đầy sự khinh thường, truyền âm mật với sư tôn của gã: Sư tôn, sao phải cho gã ăn loại dược quý như vậy, cứ để cho gã và tộc nhân Lữ thị đánh đến khi cả hai cùng chết, không phải chúng ta càng đỡ phải ra tay sao?
Bình Dương tử: Giữ người này lại còn có chỗ cần dùng đến.
Trương Dưỡng Thanh: Nhưng gã đã biết được nhiều chuyện như vậy, còn giữ lại làm gì?
Bình Dương tử: Côn Luân sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến thôi, nơi này là nội hạt của Bão Phác ta, dù sao cũng phải giao ra một kẻ đầu sỏ.
Trương Dưỡng Thanh lúc này mới mỉm cười lĩnh hội, lại nghe thấy Bình Dương tử đột nhiên hỏi một câu:
“Tên đệ tử của Côn Luân tông đã trừ khử chưa ? Cần phải làm cho sạch sẽ vào.”
Trương Dưỡng Thanh đã định liệu trước, nói:
“Sư tôn yên tâm, Kim Đan sơ kì như y một khi lâm vào trong ảo cảnh, cho dù có hai Kim Đan động thủ, cũng khó mà thoát ra được.”
Bình Dương tử gật đầu, lúc này đại trận đã phá, lão ta liền ngự kiếm đi lên, thống lĩnh mọi người cùng xâm nhập vào phúc địa, lạnh lùng phun ra mấy chữ, truyền